Khi Tân Hựu cùng mọi người xuống đến chân núi, họ thấy phu xe đang giậm chân chửi bới
“Lão Trương, ai chọc giận ông mà khiến ông tức đến vậy?” Một thị vệ tò mò hỏi
Phu xe chỉ vào cỗ xe, gương mặt đen như đáy nồi:
“Không biết tên khốn nào, nhân lúc ta ngủ gật đã trộm mất rèm cửa xe!”
Hai thị vệ nhìn kỹ, quả nhiên cửa xe trống hoác, không thấy bóng dáng rèm đâu
“Sao lại có người đi trộm cả rèm cửa xe chứ?” Một thị vệ kinh ngạc
[
ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người còn lại bỗng vỗ tay một cái: “Ta biết rồi
Chắc chắn là con khỉ đó làm!”
Phu xe vội hỏi chuyện gì xảy ra
Thị vệ nghiến răng kể lại việc con khỉ đã quậy phá, cướp trâm hoa của Tân Hựu và còn tạt nước vào mặt hắn
Ánh mắt phu xe lóe lên sát khí: “Con súc sinh đáng chết, phải lột da róc thịt nó!”
Trong lòng, Tân Hựu âm thầm nói lời xin lỗi con khỉ, cảm thấy lần này nó gánh oan hơi nhiều
Tiểu Liên lúc này cũng đã hiểu rèm cửa xe ngựa từ đâu mà có, nhìn Tân Hựu với ánh mắt đầy ngưỡng mộ
Tân Hựu lại nghĩ, trong danh sách những việc khiến Tiểu Liên cho rằng nàng giỏi giang, giờ đây hẳn phải thêm vào khoản “biết cách trộm rèm xe ngựa”
Khóe miệng nàng giật nhẹ, lặng lẽ quay đi
“Biểu cô nương mau lên xe, trời đã xế chiều rồi, ra ngoài quá lâu không tốt.” Phu xe giục
Tân Hựu gật đầu, lên xe, sau đó dặn Tiểu Liên lấy khay bánh ngọt trong xe đem chia cho phu xe và hai thị vệ
“Bỏ lỡ bữa trưa, ba người ăn tạm vài miếng bánh lót dạ.”
Tiểu Liên thò đầu ra khỏi xe, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, khiến một thị vệ cảm thấy ấm lòng, không kìm được hỏi: “Tiểu Liên cô nương không ăn sao?”
Tiểu Liên gượng cười: “Cô nương không tìm thấy ngọc bội, tâm trạng không tốt
Ta cũng không đói, các người ăn đi, ăn xong còn sớm lên đường.”
“Đa tạ biểu cô nương và Tiểu Liên cô nương.”
Hai thị vệ nhai bánh rất nhanh, không quên khen ngon
Phu xe tuổi tác lớn hơn, càng cảm thấy bánh mềm thơm hợp khẩu vị
[
ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông quay đầu nhìn chủ tớ trong xe một cái
Bắt gặp ánh mắt ông, Tân Hựu hỏi: “Trương bá có chuyện gì sao?”
“Không, lão đây chỉ sợ không có rèm xe, biểu cô nương sẽ thấy không quen.”
Tân Hựu khẽ cười: “Không sao đâu, thời tiết thế này, không có rèm lại càng thoáng mát.”
“Vậy xin biểu cô nương ngồi cho vững.” Phu xe vung roi, ngựa bắt đầu di chuyển, từ từ rồi tăng tốc trên quan đạo
Gió mạnh ùa vào trong xe, thổi tung tóc và váy áo của người ngồi trong, khiến những ngày hè oi ả trở nên mát mẻ hơn
Dọc đường, xe cộ và người đi lại đông đúc, không ít người tò mò nhìn vào xe ngựa trống không rèm cửa
Dù không nghe thấy những lời xì xào, từ biểu cảm của họ cũng có thể đoán ra ý nghĩ: Nhà ai đây, ngồi xe ngựa mà tiếc cả rèm cửa
Hai thị vệ vốn mặt dày cũng không chịu nổi ánh mắt soi mói, ghé sát phu xe giục ông đi nhanh hơn
Trong khi đó, hai người trong xe lại chẳng hề bận tâm
Tiểu Liên đau lòng trước cái chết của Khấu Thanh Thanh, không còn tâm trí để ý những chuyện khác
Tân Hựu ngoài việc xót xa cho cái chết của Khấu Thanh Thanh, còn phải chống lại cảm giác buồn nôn
Việc thu xếp hài cốt Khấu Thanh Thanh không chỉ cần lòng dũng cảm mà còn cả sự chịu đựng, ít nhất là hôm nay Tân Hựu không thể ăn tối, còn ngày mai có thể ăn được hay không cũng chưa biết
Toàn bộ sức lực của nàng giờ đây dồn vào việc chống lại mùi hôi mờ nhạt cứ quanh quẩn bên người
May thay, không có rèm che, không khí thông thoáng khiến nàng dễ chịu hơn đôi chút
Gió lại mạnh hơn
Đột nhiên, Tiểu Liên hét lớn: “Cô nương!”
Xe ngựa bắt đầu lao nhanh hơn, bất kể người và xe đối diện
Những tiếng la hét và kinh hô vang lên khắp đường đi
Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com
Khi phu xe nhìn thấy một chiếc xe bò đang lao tới từ phía trước, ông hoảng hốt buông dây cương, thân mình khom xuống rồi lăn khỏi xe
“Cô nương, ngựa hoảng rồi!” Trong xe, Tiểu Liên lảo đảo, gương mặt tái nhợt vì sợ hãi
Tân Hựu tập trung nhìn vào chiếc xe bò đang ngày một gần hơn, trong lòng nhanh chóng đưa ra quyết định:
Với tốc độ hiện tại, nếu nhảy xuống xe cùng Tiểu Liên, rủi ro là quá lớn
Vậy chỉ còn một cách—
Tân Hựu vừa đưa ra quyết định, chợt thấy một bóng người lao lên, từ lưng một con ngựa phi nhanh nhảy sang lưng con ngựa hoảng
Dù con ngựa đang hoảng loạn, kéo theo cỗ xe chở người, nhưng tốc độ của nó vẫn chưa đến mức không thể kiểm soát
Người kia kẹp chặt chân vào bụng ngựa, dùng sức kéo mạnh dây cương, nguy hiểm lách qua chiếc xe bò đang lao tới
Tân Hựu nắm chặt tay Tiểu Liên, nhẹ giọng trấn an:
“Đừng sợ, chúng ta sẽ không sao.”
Có lẽ bởi vì những ngày qua, mỗi việc Tân Hựu làm đều khiến Tiểu Liên cảm thấy đáng tin cậy
Nghe giọng nói bình tĩnh này, Tiểu Liên lập tức yên lặng, không còn run rẩy
Hai người nắm tay nhau, dõi theo bóng lưng người xa lạ trên lưng ngựa hoảng
Không biết qua bao lâu, phía trước bất ngờ vang lên một tiếng quát lớn:
“Giữ chặt!”
Ngay sau đó, cỗ xe giật mạnh, lao thêm một đoạn nữa, lắc lư dữ dội rồi bắt đầu chậm dần
Cuối cùng, khi con ngựa hoảng ngã sụp xuống, bánh xe nghiến trên mặt đất phát ra âm thanh chói tai, cỗ xe cũng dừng lại
Tiểu Liên mất thăng bằng suýt văng ra ngoài, may mắn được Tân Hựu giữ lại, nhưng không kìm được mà hét lên một tiếng
“Nhị vị không sao chứ?” Người đàn ông đã nhảy xuống trước khi con ngựa ngã bước tới, hỏi với giọng quan tâm
Tân Hựu nhìn sang
Người ấy mặc y phục đỏ rực như lửa, làn da trắng như ngọc, lông mày dài như vẽ, dung mạo tựa bức tranh thủy mặc hoàn hảo trên một khối sứ trắng tốt nhất
Mười sáu năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên Tân Hựu nhìn thấy một nam tử đẹp đến vậy
Nàng nắm tay Tiểu Liên bước xuống xe, khẽ khom người:
“Đa tạ nghĩa sĩ ra tay tương trợ, chúng ta không có gì đáng ngại.”
“Vậy là tốt rồi.” Nam tử áo đỏ nhìn con ngựa hoảng đã ngã, nhẹ giọng nói:
“Vì tình thế cấp bách mà phải ra tay giết ngựa, không biết có gây phiền phức gì cho cô nương không?”
Con ngựa hoảng đã nằm bất động trong vũng máu, con dao găm cắm sâu vào cổ nó ánh lên tia sáng lạnh lẽo dưới ánh mặt trời
Người bình thường hẳn sẽ không nói rằng: ‘Dù ngài cứu tôi nhưng phải bồi thường con ngựa.’ Tân Hựu dĩ nhiên cũng vậy
“May nhờ nghĩa sĩ ra tay kịp thời, chúng ta mới thoát nạn, cũng không làm liên lụy đến người qua đường vô tội
Xin hỏi tôn tính đại danh của nghĩa sĩ, để khi về nhà, ta có thể báo lại với trưởng bối, tiện bề đến tạ ơn.”
“Không cần đâu, chỉ là chuyện nhỏ.” Nam tử áo đỏ từ tốn từ chối
[
ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phía sau vang lên tiếng gọi lớn:
“Biểu cô nương
Biểu cô nương—”
Tân Hựu nhìn hai thị vệ vội vàng đuổi tới, bất giác nhớ đến lời mẫu thân từng đùa sau mỗi câu chuyện:“Những người lẽ ra phải bảo vệ người khác, lúc nào cũng đến trễ.”
“Biểu cô nương, người không sao chứ?” Hai thị vệ nhảy xuống ngựa, nét mặt đầy lo lắng
“Ta không sao
Nhờ vị nghĩa sĩ này đã cứu ta và Tiểu Liên.”
Hai thị vệ vội chắp tay:
“Đa tạ nghĩa sĩ đã cứu biểu cô nương của chúng tôi.”
“Không có gì.” Nam tử áo đỏ khẽ gật đầu, quay người dắt dây cương, bước tới con ngựa dù không được điều khiển nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo
Một thị vệ định hỏi:
“Không biết nghĩa sĩ họ gì tên chi, phủ đệ ở đâu—”
Nam tử áo đỏ vừa quay đầu, thị vệ kia bỗng khựng lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi
Ánh mắt của nam tử vẫn bình thản, kéo dây cương, bước lên lưng ngựa
Tân Hựu nhìn cảnh tượng ấy, bất giác lên tiếng:
“Nghĩa sĩ, xin dừng bước!”
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011
PayPal:
[email protected]
Momo: 0946821468