Từ Kim Chi

Chương 18: Lời Đồn





Bên hồ nước không lớn không nhỏ phía trước, một thiếu nữ mặc váy lụa màu sen nhạt đứng quay lưng lại, chăm chú nhìn mặt nước
Tân Hựu nhớ rõ, hôm nay khi Đoạn Vân Uyển đến thăm nàng cũng mặc chiếc váy này
“Là đại tiểu thư!” Tiểu Liên cũng nhận ra
Tân Hựu lập tức quyết định, kéo Tiểu Liên núp sau một dãy giá hoa, nhìn về phía hồ
Đoạn Vân Uyển đứng im bất động, như thể ánh nắng gay gắt không hề ảnh hưởng đến nàng
“Đại tiểu thư sao lại đứng đây ngắm cá vào giờ này
Không có gì che nắng, cũng chẳng ai đi cùng, không sợ trúng nắng sao?” Tiểu Liên thì thầm, vẻ đầy khó hiểu
Câu hỏi của nàng chỉ là thắc mắc đơn thuần, không hề có ý thương cảm
Tân Hựu không trả lời, trong đầu hiện lên khung cảnh từ linh cảm ngày hôm qua
Cũng là hồ nước này, ánh nắng chói chang, và vài con cá chép lười nhác quẫy đuôi trong nước
Chẳng lẽ chuyện xảy ra ngay hôm nay
Ý nghĩ ấy khiến nàng hơi khó tin
Nếu Kiều Thị thực sự muốn trừ khử Đoạn Vân Uyển, thì hành động này quá nhanh rồi
Thấy trán và sống mũi Tân Hựu lấm tấm mồ hôi, hai má trắng trẻo hơi ửng đỏ, Tiểu Liên lo lắng hỏi:
“Cô nương, nóng lắm đúng không?”
Tân Hựu lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi hồ nước:
“Không sao.”
“Chúng ta có cần qua đó không?”
“Cứ quan sát từ đây đã.”
Nghe vậy, Tiểu Liên không nói gì thêm, dù không rõ Tân Hựu đang theo dõi điều gì, nàng vẫn im lặng làm theo
Một lúc sau, cả hai thấy Đoạn Vân Uyển bước đi
“Cô nương, cô ấy đi rồi!” Tiểu Liên kinh ngạc nhìn Tân Hựu
Tân Hựu dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, bình thản nói:
“Chúng ta cũng đi thôi.”
Về đến Vãn Tình Cư, một nha hoàn bưng lên hai bát chè đá, nói là bếp chính gửi tới
Tân Hựu ăn từng muỗng nhỏ, cảm thấy mát lạnh xua tan cái nóng
Tiểu Liên ăn nhanh hơn, ăn xong còn xuýt xoa:
“Ngon quá
Nô tỳ lại được nhờ phúc của cô nương.”
Tân Hựu cười nhẹ:
“Ta từng ăn một món tên là ‘sữa đông lạnh’
Thêm mứt hoa quả và trái cây tươi cắt nhỏ, còn ngon hơn cả món này.”
Tiểu Liên nghe mà chảy nước miếng:
“Nghe tên đã thấy ngon rồi
Chỗ nào có món ấy ạ?”
Tân Hựu ngập ngừng, rồi đáp:
“Mẹ ta làm cho ta ăn
Khi nào có thời gian, ta sẽ thử làm.”
Liệu nàng có làm được không
Nhớ lại vài lần nấu nướng trong quá khứ, lòng Tân Hựu không mấy tự tin
Nhưng Tiểu Liên không nhận ra, vỗ tay hào hứng:
“Tốt quá
Đến lúc đó nô tỳ sẽ giúp cô nương, cũng muốn nếm thử món sữa đông lạnh ấy xem sao.”
Ăn xong chè, cơn buồn ngủ kéo tới, Tân Hựu nằm xuống giường nghỉ ngơi
Mọi chuyện trôi qua êm ả, cho đến hôm sau trời âm u, Tân Hựu dậy sớm đi thỉnh an lão phu nhân
“Ta đã bảo con nghỉ ngơi mấy ngày, sao hôm nay lại qua đây?” Lão phu nhân trách yêu
Tân Hựu mỉm cười:
“Con không bận gì cả
Con biết ngoại tổ mẫu thương con, mà con cũng nhớ người.”
“Con bé này, càng ngày càng biết nói lời ngọt ngào.” Lão phu nhân cười hài lòng, liếc sang Kiều Thị
Kiều Thị vẫn giữ nụ cười ôn hòa không chút sơ hở
Tân Hựu thầm quan sát Đoạn Vân Uyển, nhận ra hôm nay nàng ấy trang điểm dày hơn thường lệ
Có phải tối qua ngủ không ngon
Đến trưa, trời vẫn u ám
Tân Hựu bảo Tiểu Liên đến hoa viên
Một lát sau, Tiểu Liên trở về báo cáo:
“Cô nương đoán đúng rồi, đại tiểu thư quả nhiên vẫn ở đó
Nô tỳ nhìn cô ấy đi rồi mới về.”
Tân Hựu gật đầu, quyết định hôm sau quan sát tiếp
Hôm sau, trời vẫn âm u, có vẻ sắp mưa
Đến chiều, Phương ma ma từ ngoài trở về
“Cô nương, lão nô nghe được một vài lời đồn liên quan đến phủ Đoạn Thiếu Khanh.”
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ..
Những ngày qua, Phương ma ma đều ra ngoài dò la tin tức, cuối cùng hôm nay đã thu được kết quả
“Nghe được tin gì vậy?” Tiểu Liên lập tức chạy tới, ngồi phịch xuống ghế đôn thêu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phương ma ma đưa tay điểm nhẹ vào trán nàng:
“Cô nương quá nuông chiều ngươi, càng ngày càng không có phép tắc.”
Tiểu Liên vừa xoa trán vừa giục:
“Phương ma ma nói nhanh đi, cô nương đang chờ kìa.”
Phương ma ma liếc mắt nhìn cửa ra vào, hạ giọng:
“Nghe đủ loại lời đồn
Khó nghe nhất là người ta bảo, nếu biểu cô nương của phủ Đoạn Thiếu Khanh không còn, thì số tài sản cô nương mang đến sẽ thuộc về phủ này
Họ cũng không cần chuẩn bị của hồi môn riêng cho cô nương nữa.”
Theo lẽ thường, đừng nói đến việc chiếm tài sản của Khấu Thanh Thanh, mà một cô nương mồ côi đến nương nhờ nhà ngoại như nàng, lúc xuất giá, phủ Đoạn Thiếu Khanh phải chuẩn bị một phần hồi môn không thua kém gì các tiểu thư trong nhà
Như vậy mới được xem là gia đình có đạo lý, biết cách cư xử
Vì thế, khi Tiểu Liên khóc lóc những lời hôm trước, rất dễ khiến người đời suy nghĩ nhiều
Kinh thành là nơi thiên tử ngự trị, an cư lạc nghiệp, người dân chưa bao giờ thiếu thời gian rảnh rỗi để bàn tán chuyện thiên hạ
Dù bốn năm trước Khấu Thanh Thanh vào kinh rất kín tiếng, những người này vẫn có thể suy đoán về lai lịch của nàng
Ví dụ như: gia sản biểu cô nương có trong tay
Bạc trắng trăm vạn lượng thì không ai dám nghĩ, nhưng mười vạn hay tám vạn lượng thì vẫn đoán tới được
Mười vạn lượng bạc, thật là con số lớn
Tiểu Liên cười nhạt:
“Đâu phải lời khó nghe, rõ ràng là sự thật trần trụi!”
Đến giờ, nàng càng thấm thía dụng ý của Tân Hựu khi bảo nàng khóc hôm đó
“Còn về nghĩa sĩ cứu cô nương, lão nô cũng đã hỏi thăm được thân phận của người ấy.” Phương ma ma mỉm cười, tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều
Với tuổi tác và kinh nghiệm của bà, những lời đồn đó không làm bà hoảng hốt
Bà biết, chúng lại chính là lý do cô nương tạm thời được an toàn
Lời đồn đại có thể giết người, cũng có thể cứu mạng
Nhưng nghĩ đến cảnh gia đình bên ngoại lẽ ra phải thân thiết nhất lại đầy rẫy nguy cơ, phải nhờ vào vài câu đàm tiếu của người đời để bảo vệ tính mạng, lòng Phương ma ma đau như cắt
Tân Hựu không biết tâm trạng phức tạp của bà, chỉ hơi nhướn mày, ngạc nhiên:
“Mau vậy đã hỏi ra được rồi?”
Phương ma ma cười đáp:
“Không khó tìm hiểu
Thì ra nghĩa sĩ kia khá nổi danh ở kinh thành
Họ Hạ, tên Thanh Tiêu, hóa ra lại là một hầu gia.”
Tân Hựu lặng lẽ nghe, biết rằng câu chuyện chưa dừng ở đó
Việc chọn một quý tộc giữ chức Trấn Phủ Sứ của Cẩm Lân Vệ là điều không có gì lạ
Quả nhiên, vẻ mặt Phương ma ma thoáng đổi, giọng hạ thấp hơn:
“Nhưng vị hầu gia trẻ tuổi này, thân phận rất khó xử
Cha của hắn từng là kết nghĩa huynh đệ với đương kim hoàng thượng, cùng gây dựng cơ đồ trong thời loạn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau này hai người chia rẽ, mỗi bên xưng vương
Khi bệ hạ đánh bại phụ thân hắn, niệm tình kết nghĩa nên tha mạng cho hắn, còn phong làm Trường Lạc Hầu…”
“Trường Lạc Hầu…” Tân Hựu thấp giọng nhắc lại cái tên, dường như đã hiểu vì sao lão phu nhân lại tránh né như vậy
Một thần tử không thể xác định bệ hạ đối đãi với vị nghĩa huynh kia là thật lòng, hay chỉ để phô trương đức độ
Nhưng chắc chắn, không ai muốn hoàng thượng thấy mình quá thân cận với Trường Lạc Hầu
“Nếu đã vậy, hắn làm sao trở thành Trấn Phủ Sứ của Cẩm Lân Vệ?”
Phương ma ma lắc đầu:
“Chuyện này lão nô chưa nghe ra.”
“Vú vất vả rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”
Phương ma ma quả thực mệt mỏi sau một ngày bên ngoài, nghe lời Tân Hựu liền lui về nghỉ ngơi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Cô nương thật thông minh!” Tiểu Liên vừa bóp vai cho Tân Hựu vừa nói lời mà khi nãy nén không dám nói trước mặt Phương ma ma
“Nếu tiểu thư nhà chúng ta cũng như cô nương, thì đã không đến nỗi…”
Có lẽ tiểu thư đã có thể sống thật tốt
Tân Hựu nhìn Tiểu Liên, khẽ vỗ tay nàng:
“Không phải ta thông minh hơn Khấu cô nương
Cô ấy bị tình thân che mắt, còn ta là người ngoài cuộc.”
Nàng sẽ thay Khấu cô nương mở to mắt, nhìn rõ tất cả những điều tăm tối dơ bẩn này
Và đòi lại công bằng cho nàng ấy
Trên phố, Hạ Thanh Tiêu trong bộ y phục đỏ sẫm đang vội vã bước, theo sau là hai thuộc hạ
Một cảm giác nguy hiểm quen thuộc dâng lên, cơ thể hắn phản ứng trước cả đầu óc, lập tức nghiêng người sang bên tránh
Một vật nặng rơi mạnh xuống đất, phát ra tiếng động lớn
Hạ Thanh Tiêu nhìn kỹ, phát hiện đó là một chậu hoa đã vỡ tan tành
Cảm ơn XETHAIBINH.COM đã lần thứ n donate cho team 100K, trân trọng cám ơn!!
Mời nghe audio truyện trên Youtube Chanel Rungtruyencom
Nếu có thể xin vui lòng góp vài đồng mua truyện bạn nhé
Techcombank - Lê Ngọc Châm 19025680787011

PayPal: [email protected]
Momo: 0946821468

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.