Chương 77: Cầu xin tha thứ vô dụng
Sở Phong từng bước một tiến đến gần đám người Kiếm Phong Nhất, áo bào tím của hắn không gió mà bay, hai mắt hắn hàn khí bức người, toàn thân trên dưới tỏa ra sát ý thấu xương, tựa như một tôn sát thần
Đối diện với Sở Phong như vậy, đám người Thiên Hạ Minh và Kiếm Đạo Minh đều sợ hãi lùi lại phía sau, thậm chí có người chân nhũn mềm khuỵu xuống đất, lồm cồm bò muốn chạy trốn
Chỉ có Kiếm Phong Nhất đứng tại chỗ không hề lùi bước, hắn không phải không muốn chạy, chỉ là không thể chạy, thân là minh chủ Kiếm Đạo Minh, hắn làm sao có thể trước mặt thủ hạ mà làm ra chuyện mất mặt như vậy
Thế nhưng cảm giác áp bức mà Sở Phong mang lại lúc này, lại thực sự khiến hắn bất an, nhất là khi nhìn La Võ phía sau lưng Sở Phong đang bi thảm vô cùng, hắn biết mình chỉ sợ lành ít dữ nhiều
"Sở Phong, ngươi muốn làm gì
Kiếm Phong Nhất kinh hoảng thốt lên
Bởi vì câu "phế bỏ" mà Tô Mỹ đã nói trước đó, thực sự khiến hắn lạnh cả sống lưng
"Kiếm Phong Nhất, ta đã nói với ngươi rồi, đừng để ta nhìn thấy ngươi ở cái Thanh Long hoa viên này, nếu không ta sẽ đánh đến mẹ ngươi cũng không nhận ra ngươi
Sở Phong nở nụ cười nhàn nhạt trên mặt, tiếp tục tiến lại gần Kiếm Phong Nhất, nhưng trong mắt Kiếm Phong Nhất, nụ cười mỉm đó của Sở Phong lại vô cùng lạnh khốc vô tình
"Muốn phế bỏ ta, vậy phải xem xem, ngươi có thực lực đó không
Thấy mình đã không còn đường lui, Kiếm Phong Nhất dứt khoát giận dữ gầm lên một tiếng, không những không lùi bước mà còn chủ động xuất kích, muốn đánh phủ đầu
Hắn rút thanh huyền thiết kiếm sau lưng ra, hàn quang lập lòe, vung một trận loạn đâm vào Sở Phong, mấy đạo kiếm khí ngưng kết từ linh khí bay lượn ra, tựa như sao băng xé gió, phát ra những âm thanh vù vù, dày đặc chằng chịt như muốn phong tỏa con đường phía trước của Sở Phong
Đây không phải là kiếm pháp đơn giản, mà là một loại võ kỹ tứ đoạn, hơn nữa Kiếm Phong Nhất xuất thân từ kiếm thế gia lại càng thi triển loại võ kỹ này vô cùng thuần thục
"Không hổ là minh chủ, không ngờ lại thi triển Lưu Tinh kiếm pháp đến trình độ như vậy
Nhìn thấy những kiếm khí tựa như lưu tinh phá không kia, trong lòng đệ tử Kiếm Đạo Minh mừng như điên, lúc này nội tâm vốn đã sợ hãi đến cực độ của bọn hắn dường như nhìn thấy hy vọng, đột nhiên cảm thấy, có lẽ minh chủ của mình có thể đánh bại được Sở Phong như sát thần kia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Hừ
Chỉ là, khi kiếm khí dày đặc kia đánh tới trước người Sở Phong, chỉ thấy Sở Phong khẽ động ý nghĩ, thân thể hắn liền được bao phủ một tầng lôi quang nhàn nhạt, mà khi kiếm khí kia đụng vào lôi quang, giống như gỗ đụng vào tường sắt, nhao nhao đứt gãy vỡ nát, tiêu tan không còn
"Cái này..
Cảnh tượng này đừng nói người ngoài, ngay cả Kiếm Phong Nhất cũng giật mình kinh hãi, Lưu Tinh kiếm pháp của hắn đã tu luyện tới đại thành, coi như cao thủ Nguyên Vũ cảnh đối mặt với chiêu này của hắn cũng không thể chủ quan, bằng không sẽ bị thương nặng, thế nhưng lúc này lại bị Sở Phong hóa giải nhẹ tênh, thậm chí không hề cản được bước chân của hắn
"Ta không tin
Kiếm Phong Nhất quyết tâm, mũi kiếm chuyển hướng, lại thêm mấy đạo kiếm khí bay tán loạn, chỉ có điều lần này không tập trung vào một mình Sở Phong, mà là nhắm thẳng vào Tô Mỹ sau lưng Sở Phong
"Tìm chết
Thấy vậy, lông mày Sở Phong dựng ngược, vung tay một tia chớp bắn ra từ lòng bàn tay hắn, như một roi điện dài giật, đánh tan kiếm khí kia, sau đó Sở Phong lại vung lên, roi điện đó hung hăng quất về phía Kiếm Phong Nhất
"Ngưng vật thành hình, tên này lại nắm giữ võ kỹ ngũ đoạn
Kiếm Phong Nhất giật mình kinh hãi, có thể ngưng tụ linh khí thành vật phóng ra khỏi cơ thể, đa số võ kỹ cũng có thể làm được, nhưng như Sở Phong vậy, đem linh khí hóa thành lôi điện có tính thực chất, từ bề ngoài đến bản chất đều hoàn toàn tiếp cận bản thể, chỉ có võ kỹ ngũ đoạn mới có thể làm được
"Đáng giận, tên này rốt cuộc là ai
Giờ khắc này, hắn mới rốt cuộc biết sự lợi hại của Sở Phong, nhưng đối mặt với roi điện đang quét tới, hắn nào dám nghĩ nhiều, vội vàng giơ thanh huyền thiết kiếm trong tay lên, để ngăn cản đòn đánh này của Sở Phong
"Keng keng lang~" Thế nhưng khi roi điện quét đến, chỉ thấy giữa những tia lửa văng ra tứ tung, thanh huyền thiết kiếm trong tay Kiếm Phong Nhất lại bị quét thành hai đoạn, đồng thời roi dài đó hung hăng quất lên người Kiếm Phong Nhất
"A~" Một roi này trực tiếp quật Kiếm Phong Nhất bay xa hơn mấy mét, lúc hắn rơi xuống đất mọi người trông thấy, phần eo của hắn xuất hiện một vết thương đẫm máu, thậm chí nhìn thấy cả xương trắng hở ra
"Ba ba ba" Ngay lúc này, Sở Phong lại liên tục huy động roi điện, quất loạn lên người Kiếm Phong Nhất, không những quất cho Kiếm Phong Nhất mình đầy máu me, mà còn đánh gãy cả hai tay hắn
Nếu không phải Kiếm Phong Nhất còn một hơi, mọi người đã nghi ngờ hắn chết rồi, nhưng dù không chết, với thương thế như vậy e rằng cũng phải dưỡng tới ít nhất ba năm năm năm, bằng không đừng mơ khỏi hẳn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Sở Phong sư huynh, chúng ta sai rồi, xin tha cho chúng ta đi
Đột nhiên, đệ tử Kiếm Đạo Minh toàn bộ quỳ xuống, ngay cả minh chủ nhà mình mà còn bị đánh thành như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể đoán được kết cục của mình, nhất là khi thấy Sở Phong ra tay tàn ác như vậy, bọn họ không hề nghi ngờ gì, tên này sẽ đánh chết tươi bọn họ
"Sở Phong đại gia, cầu xin ngài tha cho chúng ta một con đường sống, chúng ta về sau không dám đối đầu với Dực Minh của ngài nữa
Cùng lúc đó, thành viên Thiên Hạ Minh cũng toàn bộ quỳ xuống, đồng thời không ngừng dập đầu nhận sai với Sở Phong, bọn họ cũng thực sự sợ hãi, đối mặt với Sở Phong như vậy, bọn họ nếu không sợ mới là lạ
"Nếu như cầu xin tha thứ và nhận sai có ích, vậy thì tất cả người phạm lỗi đều có thể tránh được những cay đắng khi bị trừng phạt sao
Hôm nay ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, kẻ nào động đến người bên cạnh Sở Phong ta sẽ phải trả giá như thế nào
Chỉ là dù đám người có cầu xin tha thứ như thế nào, khuôn mặt Sở Phong vẫn không chút cảm xúc, đột nhiên con ngươi hắn co rụt lại, roi điện trong tay lại gào thét lần nữa
"A~~~~~" Trong lúc nhất thời, trong Thanh Long hoa viên tiếng kêu thảm thiết không ngừng, hầu như không ai có thể chịu qua nổi một roi của Sở Phong, nhưng Sở Phong đánh mỗi người ít nhất mười roi, dù đối phương đã hôn mê từ trước, Sở Phong cũng sẽ không nương tay
"Sở Phong, đủ rồi
Rốt cuộc, Tô Mỹ mở miệng, nhìn đám người máu thịt be bét, dù trước đó nàng tức giận thế nào, hận bọn họ thấu xương thế nào, lúc này nàng cũng không hề thấy một chút oán khí nào, ngược lại có chút đồng cảm
Mà sau khi Tô Mỹ lên tiếng, Sở Phong tự nhiên dừng tay, hắn với Tư Đồ Vũ bọn họ không hề có giao tình gì, sở dĩ đối đãi với đám người Kiếm Phong Nhất như vậy, ngoài việc hắn có ân oán cá nhân với Kiếm Phong Nhất, là còn muốn giúp Tô Mỹ hả giận
Chỉ là, so với Tô Mỹ, đám người Tư Đồ Vũ kinh hồn bạt vía, hắn rốt cuộc hiểu được ngày đó Sở Phong đã thực sự nương tay với hắn, cũng vì việc ngày đó đã khiêu khích Sở Phong mà cảm thấy kinh sợ, bởi vì so với người này, hắn dù là thực lực hay thủ đoạn đều tỏ ra quá sức không chịu nổi
"Ngươi tên này, thì ra ngươi đã sớm thông qua địa cung, vậy tại sao không chờ ta ở chỗ này, chẳng lẽ những linh dược kia, đối với ngươi quan trọng đến vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ngươi nếu chậm một bước nữa thôi, ta đã..
Sau khi được Sở Phong cởi trói, Tô Mỹ có chút oán trách, vì nàng cảm thấy Sở Phong đã hái hết linh thảo trong Thanh Long hoa viên này
"Hắc, ngươi chờ một chút
Đối với sự oán trách của Tô Mỹ, Sở Phong không hề phản bác mà chỉ cười hắc hắc, nhảy vào một bụi cỏ phía xa, chỉ là khi hắn xuất hiện trở lại, biểu cảm của Tô Mỹ lại ngay lập tức đông cứng
(Giấy Trắng: Chúc đạo hữu luôn vui vẻ bên những người đạo hữu yêu quý.)