Từ Tế Khuyển Bắt Đầu Thất Thập Nhị Biến

Chương 2: Giết chó




"Nhị thúc, ngươi về rồi..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một đứa bé đầu đội mũ con hổ cũ, mặc áo ngắn, sổ mũi, giơ chân chạy lon ton về phía Trần Khổ
"Này
Trần Khổ bế thốc thằng bé lên quá đầu, nhìn ngắm rồi hỏi: "Bụng còn khó chịu không
Đứa bé này chính là con trai duy nhất của anh trai để lại, tên thật là Dần Hổ, tên thường gọi là Hổ Tử
Mặt Hổ Tử có chút vàng vọt, tủi thân nói: "Hôm nay con cũng tiêu chảy, khó chịu, mông cũng đau nữa
Nói rồi, Hổ Tử lấy tay nhỏ xoa bụng
Trần Khổ đặt Hổ Tử xuống, đi vào bếp, thấy chị dâu đang nấu cơm thì đành thở dài nói: "Chị dâu, em bảo chị đun nước cho Hổ Tử uống mà, nó tiêu chảy là vì uống nước lạnh đấy, mông đã đau cả rồi
Người phụ nữ trong bếp, mặt mũi cũng xinh xắn, dáng người hơi đậm, lúc này vội lắc lắc tay, lau vào tạp dề một cái, chạy ra nhận lấy gùi của Trần Khổ, rồi cúi đầu nói:
"Trong nhà củi không có nhiều, phải tính toán dùng, làm sao ngày nào cũng đun nước sôi được, em nấu cơm hôm qua có đun cho nó ít nước rồi
Trần Khổ lắc đầu nói: "Không sao, lần này em hái được một cây thuốc quý, ngày mai sẽ cùng nhà Lý vào trấn mua củi, tiện thể mua thuốc trị tiêu chảy, hôm nay đun thêm ít nước sôi nữa, em cũng muốn uống
Nghe Trần Khổ muốn uống, người phụ nữ tên Từ Lan liền vội gật đầu: "Ừ, Khổ đệ lên núi không dễ dàng, chị sẽ đun cho em một ấm nước nóng
Trần Khổ gật đầu, quay lại xem mẹ già
Bà cụ nằm trên giường, ho khan từng tiếng
"Về rồi à
"Mẹ, ho vẫn chưa đỡ sao
Trần Khổ lại gần hỏi
Mẹ Trần thấy con trai về thì an tâm hơn nhiều, nói: "Không sao, tại trời lạnh, củi lửa không đủ, bị lạnh chút thôi, hôm nay sợ là không đi làm công cho nhà lão Triệu được, con đi nói với người ta tiếng, người ta trông coi hộ tịch nhà mình, không thể để người ta nói mình lười biếng được
"Anh Triệu là người tốt, chút nữa con ra nói với anh ấy một tiếng là được
Trần Khổ nói: "Không sao, ngày mai con sẽ vào trấn mua thêm củi lửa và gạo về
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Vậy con mau đi nói với người ta đi
"Ăn cơm xong rồi đi, giờ này người ta cũng đang ăn cơm, đi qua không hay
Chẳng mấy chốc, cơm đã làm xong
Đơn giản chỉ có bánh bột ngô và một đĩa khoai tây xào lớn
Đáng ra Trần Khổ cũng có thể mua được gạo và bột mì trắng, nhưng một cân gạo hay bột mì có thể đổi được mười cân bột ngô, nên tất nhiên bột ngô lợi hơn, lại có thể no bụng
Trần Khổ một bữa ăn được bốn cái bánh bột ngô
Chị dâu Từ Lan lúc ăn cơm còn bưng thêm mấy bát nước sôi để nguội, Trần Khổ thổi phù phù rồi ực ực uống hết một bát, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều
Nhìn cái ấm còn lại nửa ấm nước sôi, cùng cái bếp đã sớm tắt khói, trong lòng thầm than:
"Trong thôn cũng không riêng nhà mình không đủ nước uống, nhiều người cũng không đun nổi, củi lửa hao tốn quá nhiều, vấn đề này nhất định phải giải quyết, không thì đừng nói Hổ Tử, mình lâu ngày đi núi, toàn uống nước lã, chẳng mấy mà đau dạ dày mất
Trong lòng quyết định, lần này vào trấn, nhất định phải mua thật nhiều củi về, ít nhất phải đủ dùng nước sôi mấy tháng không thành vấn đề
Ăn cơm qua loa trong nhà cho bụng no, tuy không có chất dinh dưỡng gì, nhưng ít ra là không còn đói
Ra khỏi cửa đi tìm anh Triệu nói chuyện mẹ xin nghỉ
Đường cũng không xa
Anh Triệu này, tên là Triệu Bá Tài, có quan hệ rất tốt với anh trai, trước kia nhà mình cũng được xem là có chút của ăn của để trong thôn, mới tốn một khoản lớn, đưa anh trai của hắn là Triệu Mạnh vào võ quán trong huyện
Đi tới gần nhà anh Triệu
Nhà hắn rõ ràng to hơn nhà Trần Khổ một vòng, lại còn là nhà gạch ngói
Còn chưa đi tới nơi
Đã nghe thấy liên tiếp tiếng trẻ con khóc, cùng tiếng chó sủa rất gấp gáp
Trần Khổ nghe tiếng nhìn lại
Trên con đường nhỏ trong thôn, mấy đứa trẻ con lớn chừng nửa người vừa kêu trời trách đất vừa chạy nhanh thục mạng
"Đứa kia là Tiểu Bảo nhà anh Triệu
Trần Khổ liếc mắt đã nhận ra trong mấy đứa trẻ đang khóc lóc kia, thằng nhóc nhỏ con chạy sau cùng, ước chừng sáu bảy tuổi, chính là con trai duy nhất của Triệu Bá Tài, Triệu Bảo
"Lại bị đám trẻ con lớn đuổi đánh sao
Trần Khổ nhíu mày
Trẻ con trong thôn đánh nhau là chuyện thường tình
Nhưng, hắn nhanh chóng phát giác có gì đó không đúng
Mấy đứa nhỏ đang chạy về phía bên này, từng đứa trên mặt đều hiện vẻ kinh hoàng sợ chết khiếp
Gâu
Gâu
Và rất nhanh Trần Khổ đã thấy cái gì đang đuổi mấy đứa nhỏ này
Chỉ thấy sau mấy đứa trẻ, đặc biệt là phía sau Triệu Bảo đang chạy chậm nhất...từ trong một tường rào đất nhô ra...một con chó gầy nhẳng, thân dài, cao tới nửa người màu trắng, chạy rất nhanh
Gần như trong một nhịp thở chạy được ba bốn mét, nhanh chóng lao về phía con trai nhà anh Triệu
"Đây không phải là chó trong thôn, là chó hoang trên núi, cũng chẳng khác gì chó sói
Trần Khổ liếc mắt liền nhìn ra, khóe miệng con súc sinh còn dính máu
Thấy nó sắp nhào lên người Triệu Bảo
Trần Khổ lúc này, hoàn toàn theo bản năng, giận dữ quát lớn:
"Súc sinh
Theo bản năng vì cứu người, hắn vơ ngay một tảng đá lớn bên đường, ném về phía con chó màu trắng kia
Rầm
Cái ném này, tuy không trúng trực tiếp, suýt chút nữa đã đập vào con vật
Nhưng cũng ngay lập tức thu hút sự chú ý của con chó trắng gầy nhẳng cao gần nửa người kia
Mấy đứa trẻ tựa như vớ được vị cứu tinh
Con chó trắng thấy Trần Khổ ở cách đó hơn chục mét, đặc biệt là thoáng thấy tảng đá vừa ném bên cạnh, liền hạ thấp người xuống, ánh mắt hung ác, nhe răng gầm gừ
"Oa..
Thằng bé nhà anh Triệu lúc này lại bị xô đẩy ngã dúi dụi dưới chân con vật, sợ hãi khóc lên thảm thiết
Trần Khổ thấy con chó bị mình thu hút, nhưng đứa bé lại ngã xuống dưới chân nó, trong lòng nóng nảy, lẽ nào con chó hoang này coi đứa trẻ như gà vịt, muốn tha về núi sao
"Súc sinh, cút
Trần Khổ mò lấy liềm sau lưng, rút ra, vung lên, đi cùng tiếng quát lớn, định dọa cho con chó hoang sợ mà chạy
Lại không ngờ
Vù vù~~
Thấy Trần Khổ rút liềm ra, con chó trắng gầy nhẳng kia răng càng run lên dữ dội, trong mắt hung quang bắn ra, bốn chân đạp mạnh, như một cơn gió lao thẳng đến người

Trần Khổ chỉ cảm thấy hoa mắt, trước mũi ngửi thấy mùi tanh
Con chó trắng đã xuất hiện trước mặt, hai chân sau bật lên, há một cái miệng rộng như chậu máu, đầy răng nanh sắc nhọn, lao thẳng đến yết hầu của hắn
Trong nháy mắt, đầu óc Trần Khổ như ong ong
Đây không phải chó,
Mà đúng là sói
Hung tính thật quá lớn
Trong khoảnh khắc
Trong đầu truyền tới từng dòng chữ
[Cảm ứng được sát khí tấn công, đã kích hoạt Bản Đồ Biến Hóa]
Sát khí
[Trong thế bất lợi, trấn áp người viết sát, thu thiên địa sát khí, biến hóa vô tận]
Không biết có phải là ảo giác không
Dù sao cái con chó sói này hung hãn đến gần trước mặt rồi, Trần Khổ cũng không có tâm tư mà nghĩ linh tinh được nữa
Thân thể hơi khom lại,
Vai nhún, khuỷu tay gập,
Tay vung liềm
Bản năng đã dùng liềm hướng bóng trắng trước mắt mà hung hăng chém tới
U rồi~~
Liềm tuột tay,
Nhưng trúng rồi
"Hừ..
Trần Khổ đau đớn kêu lên, ngực bị cào ra mấy đường rách, như bị người đá mạnh một cái, lùi về sau nửa bước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đồng thời
Sau khi liềm của hắn vung ra, một mảng máu chó hắt lên mặt, sau đó mơ hồ nghe thấy tiếng chó kêu thảm thiết, ngã vật xuống đất
Mở đôi mắt đang mờ vì máu chó
Dùng tay lau máu đi
Không để ý xem xét vết cào trên ngực, ngay lập tức nhìn thấy con chó trắng dài hơn một mét, cao tới nửa người
Trên cổ, bị liềm cắm phập vào, khảm vào cả khớp xương, máu chó ộc ộc phun ra
Con vật giãy giụa trên mặt đất không ngừng run rẩy, rồi bắt đầu nghẹn ngào, hơi thở càng lúc càng yếu
"Bảo nhi
Bảo nhi
Lúc này, Triệu Bá Tài nghe thấy tiếng động, vội vàng cầm cái dĩa chạy tới
Kết quả thấy con trai mình đang nằm sấp khóc trên đất
Còn Trần Khổ thì mình đầy máu chó, ngực bị thương, nằm bên cạnh xác một con chó trắng to dài
"Trần Khổ huynh đệ, ngươi sao vậy
Triệu Bá Tài thấy con trai không sao thì lập tức lo lắng cho Trần Khổ
Mà Trần Khổ thì giống như không nghe thấy gì, cứ nhìn con chó trắng kia, càng nhìn càng thấy một bóng đen của con chó, chui vào trong thân thể của mình
"Đây là, ngón tay vàng của ta
Trong đầu từng hàng chữ nhảy ra
Cùng với một cái đồ án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.