Từ Thăng Cấp Kiến Trúc Bắt Đầu Trường Sinh

Chương 99: Nhà của mình




Chương 99: Nhà của mình Kế Duyên tuy chỉ mới ra ngoài vỏn vẹn bốn năm ngày, nhưng lại không hề nghĩ rằng trong Tằng Đầu Thị này lại còn xảy ra một chuyện đại sự
Hắn trở lại căn phòng nhỏ bên hồ của mình thì trời đã gần tối hẳn
Hoàng hôn chiếu rọi lên mặt nước, phản chiếu những gợn sóng lấp loáng..
Nhìn ngắm cảnh đẹp này, Kế Duyên không nhịn được để phi thuyền đáp xuống mặt hồ, làm gợn sóng mặt hồ vàng óng
Cuối cùng khi đến cửa nhà, hắn vừa vặn gặp Lâm Hổ vừa bán cá trở về từ Ngư Lan
Lâm Hổ vừa thấy Kế Duyên, liền vội vàng hạ giọng, hốt hoảng nói: “Kế ca, ngươi không biết đâu, mấy ngày ngươi không ở, Tằng Đầu Thị thế mà xảy ra chuyện lớn!”
“A?”
Kế Duyên thu hồi phi thuyền Lôi Chuẩn hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Tần gia..
biến mất rồi!”
Lâm Hổ cắn răng, siết chặt nắm đấm rồi lại buông ra, giọng nói khó nén sự kinh ngạc lẫn vui mừng
“Tần gia cũng biến mất rồi ư?”
Quả thật, Kế Duyên nghe được lời nói này cũng hơi kinh ngạc, hắn còn chưa kịp ra tay đâu, sao Tần gia lại tự mình sụp đổ rồi
“Ai ra tay?”
Kế Duyên hỏi
Lâm Hổ nghe được vấn đề này, vẫn thoáng trầm ngâm một lát, sau đó mới lên tiếng: “Có lẽ nên nói là Tằng Đầu Thị ra tay, bởi vì người ra tay không chỉ một, mà là rất nhiều người từng bị Tần gia ức hiếp đã đồng loạt ra tay.”
Kế Duyên nghe xong liền hiểu ra
Tan đàn xẻ nghé
Tường đổ mọi người đẩy
Chỉ đơn giản hai câu nói này thôi
“Tần Long và Hạ lão tam không phải đã gia nhập Thủy Long Tông sao, đâu phải đã chết, những người ra tay liền không sợ bọn họ quay về trả thù ư?”
Kế Duyên hỏi dò
“Kế ca, ngươi có thể không rõ lắm.” Lâm Hổ vừa lắc đầu vừa nói, “Trong khoảng thời gian này, trong Tằng Đầu Thị thực ra vẫn luôn lưu truyền một chuyện, mặc dù không biết có thật hay không, nhưng bọn họ đều nói, nhóm tu sĩ gia nhập Thủy Long Tông này, đều bị đưa đến tiền tuyến làm bia đỡ đạn, đánh sống đánh chết cùng Hoan Hỉ Cung.”
“A
Còn có chuyện này.”
Kế Duyên rất kinh ngạc, dường như suy nghĩ lại điều gì rồi gật đầu: “Cũng không phải là không thể.”
“Kế ca, ngươi không nghe được chút tin tức nào sao?”
Lâm Hổ hỏi nhỏ, theo hắn thấy, người có tu vi cao nhất mà hắn có thể tiếp xúc được chính là Kế Duyên
“Không có, ta trong khoảng thời gian này đều tu hành trong nhà, không đi nghe ngóng những chuyện này.”
Kế Duyên cười cười, lúc này mới trở về nhà mình
Tần gia biến mất, còn không đến lượt tự mình ra tay..
Trong lúc nhất thời, Kế Duyên trong lòng cũng hơi xúc động, thực ra nghĩ kỹ lại, cách báo thù tốt nhất trong tu tiên giới là gì
Là ngươi sống lâu hơn đối phương
Mà không phải chém chém giết giết
Chém chém giết giết chính mình cũng có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chỉ cần mình sống quá lâu, liền có thể ngồi xem đối phương chìm nổi..
Giống như Hoàng Lão Đầu ban đầu
Hắn cũng đã giết cha mẹ của nguyên chủ
Nhưng không đợi Kế Duyên ra tay, hắn đã tự mình chết
Bây giờ Tần gia cũng là như thế, còn chưa chờ Kế Duyên ra tay, Tần gia đã vì đủ loại nguyên nhân mà bị diệt vong..
“Hô ——”
Vẫn là phải sống thật lâu, sống thật lâu, đến nỗi việc báo thù cũng không cần tự mình ra tay
Sống thật lâu, liền có thể ngồi xem người khác chìm nổi trên thế gian
Sống thật lâu, mới có thể ngồi xem nhân gian hóa bể dâu
Vừa nghĩ đến đây, Kế Duyên thở dài một hơi nặng nề, lại ngẩng đầu một cái, cảm giác được khí tức của hắn, Đồ Nguyệt đã đứng ở cửa, tuy giống như cọc gỗ, nhưng thay đổi góc nhìn mà suy nghĩ một chút, nàng cũng cực kỳ nhu thuận
Nếu đổi lại bất cứ người nào, đều khó có khả năng chịu mệt nhọc như thế khi mình ở đây nuôi gà, nuôi heo
“Đi thôi, là lúc dọn nhà rồi.”
Kế Duyên khẽ thở dài
Đồ Nguyệt đáp lại hắn chỉ bằng sự trầm mặc
Đã quyết định muốn dọn nhà, những kiến trúc này lại là dễ xử lý nhất, chỉ cần tâm niệm khẽ động là có thể khiến tất cả kiến trúc biến mất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Còn lại linh ngư, gà nước Lô Thủy, cộng thêm linh trư các loại, cũng dễ xử lý
Cứ giết hết là xong
Hơn nữa Kế Duyên lần này cũng không định bán đi, đều chứa trong túi trữ vật mang theo, hoặc là giữ lại mình ăn, hoặc là dùng để cho con cóc lớn ăn cũng được
Nếu nuôi nữa, chắc chắn lại phải mua lại từ đầu
Kế Duyên cũng xem kỹ bản đồ khu vực phụ cận, cách hòn đảo kia gần nhất là Hắc Thủy Phường, dưới sự điều khiển phi hành thuật toàn lực của hắn, cũng chỉ mất hơn nửa ngày đường đi
Đến lúc đó tốn thêm mấy ngày để mua sắm là được
Vốn là Kế Duyên trẻ tuổi, nên không bao giờ thiếu thời gian
Sáng sớm hôm sau, Kế Duyên đã xử lý xong xuôi trong nhà, ngay cả Đồ Nguyệt cũng bị hắn thu vào trong túi trữ vật bên mình, hắn cuối cùng mới đi đến bên cạnh ao cá ở hậu viện
Linh chủng không rõ tên trồng xuống lúc trước đã sớm nảy mầm, nhưng phát triển lại cực kỳ chậm chạp, cho dù có sự gia trì bên ngoài của Kế Duyên, lúc này cũng chỉ mới mọc ra một cành cây và hai mảnh lá non
Thứ này, không ai có thể nhìn ra là chủng loại gì
Chỉ có thể mang đến hòn đảo nhỏ để tiếp tục nuôi
Đem linh điền nhỏ này cùng một khối linh thổ chứa vào túi trữ vật xong, Kế Duyên đánh giá cái sân viện mình đã sống mấy năm này, nói không nỡ thì chắc chắn là giả dối
Đi lần này, về cơ bản cũng sẽ không thể quay về nơi này ở nữa
Nhưng Kế Duyên tối qua cũng đã nghĩ rõ ràng, hiện tại cũng đã vào tháng năm, mình nhiều nhất là sang năm tháng hai liền muốn đến Thủy Long Tông
Cách bây giờ nhiều nhất cũng chỉ còn 7 tháng nữa
7 tháng, mình đem hậu viện trả lại, nếu chỉ thuê tiền viện này mà nói, 7 tháng cũng chỉ bằng 21 mai linh thạch, chỉ bằng giá tiền mình vẽ một tấm bùa chú
Nếu đã như vậy, không cần thiết phải trả lại
Nếu thực sự gặp phải chuyện gì đó, mình cũng dễ dàng quay về nơi này đặt chân
Cũng thuận tiện cho Đỗ Uyển Nghi và bọn họ tới tìm, tránh cho bọn họ còn phải truy vấn mình rốt cuộc đã đi đâu
Mất đi linh thạch bằng giá một tấm bùa chú, có thể giải quyết nhiều phiền toái như vậy, tự nhiên là đáng giá, cho nên Kế Duyên chuẩn bị lát nữa khi ra đi, liền đến Ngư Lan nộp trước 7 tháng phí thuê nhà
Cuối cùng hắn đi tới cửa, gọi Lâm Hổ
“Kế ca.”
Lâm Hổ xoa xoa hai bàn tay, vẫn là vẻ tươi cười ha hả ấy
“Mấy tháng tới, ta có thể cũng sẽ ở trong Vân Vũ Trạch săn giết yêu thú, thời gian ở nhà sẽ tương đối ngắn, nếu có người tới tìm ta, ngươi liền nói với bọn họ một tiếng, hoặc trực tiếp nhắn lời cho ngươi cũng được.”
Kế Duyên tìm một lý do thích đáng và hợp lý nhất
Săn giết yêu thú, đây là chuyện những người đánh cá ở Vân Vũ Trạch thường làm nhất, giống như La Điền trước đây vẫn luôn chờ trong Vân Vũ Trạch, dựa vào Thủy Lôi Tử săn giết yêu thú
“A
Kế ca, ngươi muốn đi ư?”
Lâm Hổ theo bản năng nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Không phải muốn đi hẳn, chắc chắn sẽ còn quay lại, nhà ta ở chỗ này mà.”
Kế Duyên cười cười, “Được rồi, cứ như vậy đi, ta còn phải dặn dò Ôn huynh vài câu, ngươi cũng đi thu dọn đồ đạc đi.”
Lâm Hổ cứ thế kinh ngạc trở về nhà, mấy tháng tới Kế Duyên đều không thể ở nhà, vậy chờ đến khi mấy tháng này trôi qua, đợi đến thời điểm Thủy Long Tông sang năm tuyển chọn, hắn chắc chắn liền phải đến Thủy Long Tông
Theo lý thuyết, thời gian mình và Kế ca chung đụng thực ra đã hết rồi
Mặc dù sớm đã có chuẩn bị, nhưng Lâm Hổ nghe xong trong lòng vẫn có chút khó chịu
Những năm gần đây, Kế Duyên luôn là chỗ dựa tinh thần của hắn, mặc kệ là ra ngoài bắt cá, hay đi đến Tằng Đầu Thị, hay là ở trong nhà
Chỉ cần vừa nghĩ tới có Kế ca ở đó, trong lòng hắn liền sẽ cực kỳ yên ổn
Nhưng bây giờ, Kế Duyên muốn rời đi..
Loại cảm giác này, quả thực khiến hắn có chút khó chịu
Sau đó Kế Duyên lại gõ cổng sân nhà Ôn gia, thấy Ôn Lâm đi ra, hắn lại nói lại lời tương tự một lần, chỉ là đối mặt Ôn Lâm, hắn thì nói thêm vài câu
“Việc Ôn huynh dặn dò, ta từ đầu đến cuối không hề quên, ngươi yên tâm, trước khi gia nhập Thủy Long Tông, ta nhất định sẽ cho ngươi một sự công bằng.”
Ôn Lâm nghe xong trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bên ngoài lại giả vờ không để tâm mà cười nói: “Cứ theo Kế huynh an bài là được.”
Có lẽ là nghe được Kế Duyên nói chuyện bên ngoài, Ôn Linh dậy sớm liền nép vào phía sau cánh cửa, lộ ra cái đầu nhỏ, hiếu kỳ đánh giá
“Ừm.”
Kế Duyên đầu tiên nhìn Ôn Linh một cái, sau đó mới quay đầu nhìn về phía sân viện nhà mình
Trải qua hai năm chú tâm bồi dưỡng, những cành cây đào kia cũng đã vươn ra ngoài tường viện
Còn có thể nhìn thấy từng quả đào mùa hè non
“Khi đào chín muồi, ta chắc chắn là không thể quay về kịp, đến lúc đó liền phiền Ôn huynh giúp ta hái rồi cho Linh Nhi ăn, lại chia thêm chút cho gia đình Lâm Hổ cũng được.”
“Ta bồi dưỡng hai năm, hương vị đã vô cùng tốt, sẽ không còn bị chua nữa.”
“Được.”
Ôn Lâm gật đầu đáp ứng việc này
“Nếu đã như thế, vậy ta xin cáo từ.”
Kế Duyên chắp tay ôm quyền, rồi lại gật đầu với Ôn Linh, cười nói: “Lần sau trở về ta sẽ mang thêm thức ăn cho ngươi.”
“Tốt lắm, Kế đại ca là tốt nhất rồi.”
Ôn Linh lao ra ôm lấy chân Kế Duyên
Hiện nay đã sáu tuổi, nàng cao bằng đùi Kế Duyên, khi nói chuyện cũng sẽ không cà lăm như hồi nhỏ, ngược lại có chút thanh thoát
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Kế đại ca, ngươi có phải muốn đi không?”
Ôn Linh buông tay, do dự một chút, vẫn hỏi
“Yên tâm, chỉ là có việc đi ra ngoài một chuyến, sẽ còn quay lại.”
Kế Duyên như mọi khi định sờ đầu nhỏ của Ôn Linh, nhưng lại bị nàng theo bản năng né tránh
“Mẫu thân nói, đầu con gái không thể tùy tiện cho người khác sờ!” Ôn Linh đầy vẻ chính trực nói, nhưng mà sau khi nói xong nàng lại kề cái đầu nhỏ lại gần, cười hì hì nói: “Nhưng mà Kế đại ca có thể sờ.”
“Được được được.”
Kế Duyên cuối cùng vẫn là sờ lên đầu nhỏ của nàng, sau đó mới chắp tay với Ôn Lâm: “Đi
Ôn huynh bảo trọng.”
“Kế huynh bảo trọng.”
Kế Duyên còn tiện đường đến dặn dò Đỗ Uyển Nghi một câu, tránh để nàng lo lắng, rồi liền gọi phi thuyền bay đi
Cha con nhà Ôn cứ thế ngửa đầu nhìn theo phi thuyền Lôi Chuẩn của Kế Duyên rời đi, cuối cùng Ôn Linh hỏi với giọng nhỏ: “Cha, chúng ta về sau còn có thể gặp được Kế đại ca sao?”
“Có thể, nhất định là có thể.”
Ôn Lâm ngồi xổm người xuống, vừa cười vừa nói: “Sang năm Linh Nhi con cũng phải đi kiểm tra linh căn, nói không chừng còn có thể cùng Kế đại ca con cùng gia nhập Thủy Long Tông đó.”
“...”
Kế Duyên đến Thái An Phường dừng một chút, nói tình hình của mình với Đỗ Uyển Nghi, bảo nàng không cần thiết phải mỗi tháng lại đến Tằng Đầu Thị nữa, nếu có việc gấp thì có thể nói với Lâm Hổ, mình trở về tự khắc sẽ biết
Đỗ Uyển Nghi cũng đưa ra muốn cùng Kế Duyên cùng hành động, nói hai người ở trong Vân Vũ Trạch, cũng tiện có thể chiếu ứng lẫn nhau
Nhưng lại bị Kế Duyên khéo léo từ chối
Nơi Mê Vụ đảo kia, hắn không thể để người ngoài biết được
Thế là tạm biệt xong, Kế Duyên lại lần nữa điều khiển phi thuyền rời đi, đến ngày kế tiếp, hắn mới lại lần nữa đi tới phụ cận Mê Vụ đảo, chờ khi phân biệt được vị trí ngọn núi Đoạn Nhai đó, hắn điều khiển phi thuyền đáp xuống
Chờ khi thân hình hắn xuyên qua làn sương mù, liền gặp được Đại chủy thực cáp đang ngồi xổm trên đỉnh dốc
Nó ngửa đầu nhìn quanh, ngay trước khi nhìn thấy phi thuyền của Kế Duyên, liền điên cuồng kêu to
“Oa ——”
“Oa oa ——”
“...”
Kế Duyên thừa dịp nó há miệng, ném một cân linh trư thịt vào miệng nó, nó lập tức không còn kêu gào, ngược lại là vẻ mặt hưởng thụ
Kế Duyên lại đưa tay chỉ xuống sườn đồi phía dưới, sau đó thôi động phi thuyền hạ xuống
Con cóc lớn rất nhanh liền nhảy tưng tưng theo sau
Kế Duyên tới nơi trước đây hắn đã xây nhà gỗ
Lúc này đã qua mấy ngày, nhà gỗ vẫn như cũ, điều này cho thấy con cóc lớn đích thật là có ý tiếp nhận mình
Nếu đã như thế..
Kế Duyên đánh giá hòn đảo rừng rậm này, trong lòng lập tức vô cùng yên tâm
Xuyên không tới đây nhiều năm, cũng là lúc xây một căn nhà thuộc về mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.