Nhìn cái con ngỗng ngốc nghếch này kìa, Hứa Minh không khỏi đưa tay lên trán
Sao cái con ngỗng ngốc nghếch này lại tới đây nhỉ..
Buổi sáng ngươi đâu có đi cùng ta đâu
Lẽ nào là ngươi đánh hơi thấy mùi ta nên tìm tới à
Mà lại ngươi cứ lượn lờ khắp nơi như vậy, bị người ta phát hiện ra ngươi có gì đặc biệt rồi bắt về nấu thì sao
Mặc dù Hứa Minh hiện tại vẫn chưa rõ thiên tuyển ngỗng là loại gì, nhưng với dạng kỳ trân dị thú thế này, chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ muốn ăn thịt, nhất định là thứ đại bổ
"Con ngỗng này là nhà các ngươi sao
Tiêu Mặc Trì đi đến cạnh Hứa Minh và Tần Thanh Uyển, mỉm cười hỏi
"Dạ tiên sinh, là Tiểu Bạch nhà tụi con ạ~ Có phải nó rất đẹp không ạ ~~~" Tần Thanh Uyển đắc ý khoe
Hồi thấy Hứa Minh nuôi một con ngỗng, Tần Thanh Uyển cũng từng nghĩ mình cũng nuôi một con
Nhưng Tần Thanh Uyển thấy những con thiên nga khác không con nào có dáng vẻ đẹp như Tiểu Bạch, cuối cùng bèn thôi
Dù sao ngỗng trắng lớn của Minh ca ca cũng là ngỗng trắng lớn của mình
"Đẹp thật
Tiêu Mặc Trì gật đầu nhẹ
"Tiên sinh thật ngại quá, chắc là Tiểu Bạch ở nhà một mình chán quá nên không biết thế nào lại tìm đến đây, mong tiên sinh thứ lỗi
Hứa Minh nhảy xuống khỏi chỗ ngồi, cúi đầu thi lễ với Tiêu Mặc Trì
Tiêu Mặc Trì nhìn Hứa Minh, luôn cảm thấy người này mang lại cảm giác ấm áp như gió xuân, cử chỉ điệu bộ đều toát lên vẻ nho nhã
"Minh nhi không cần phải xin lỗi, vừa hay mọi người đang buồn ngủ, ngỗng huynh tới đây, cũng làm cho thư đường thêm phần tươi vui
Tiêu Mặc Trì cười nói
"Ngỗng ngỗng ngỗng
Thiên Huyền ngỗng vỗ cánh bên ngoài cửa sổ phản đối
Tần Thanh Uyển cũng bĩu môi: "Thưa tiên sinh, thầy nói vậy là không đúng, Tiểu Bạch là con cái ạ
"Ngỗng ngỗng
Thiên Huyền ngỗng gật gật đầu
"Xin lỗi xin lỗi..
Là tại hạ sơ ý..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xin Tiểu Bạch cô nương nhận lỗi
Nói rồi, Tiêu Mặc Trì thật sự cúi đầu thi lễ với Thiên Huyền ngỗng
"Ngỗng ~ (ngỗng đây tha thứ cho ngươi)" Thiên Huyền ngỗng chống hai cánh bên hông, ngẩng cao cái cổ dài
Trong lòng Hứa Minh lại có chút giật mình và nghi hoặc
Giật mình là vị tiên sinh này vậy mà biết tên của mình
Còn nghi hoặc là
Tiêu tiên sinh là tu sĩ, dù không biết rõ cảnh giới cao bao nhiêu, nhưng cũng có thể phân biệt được con đực con cái chứ
"Chư vị tiểu hữu, hôm nay Tiểu Bạch cô nương đến đây, chư vị tiểu hữu có thể làm một bài thơ miêu tả Tiểu Bạch cô nương được không
Tiêu tiên sinh nói với mọi người
Một bé gái tóc hai bím đứng lên: "Nhưng mà thưa tiên sinh, làm thơ không phải là chuyện của người lớn sao
Tụi con không biết làm thơ ạ..
Tiêu Mặc Trì lắc đầu: "Thơ mà ta nói ở đây, không cần theo luật bằng trắc hay vần điệu, mọi người muốn nói gì cũng được, ai cũng có thơ trong lòng mình
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đây là thơ
Trời nắng chang chang, mồ hôi ta tuôn rơi, đây cũng là thơ
Người lớn có thơ của người lớn, trẻ con có thơ của trẻ con
Ai cũng có thơ của riêng mình
Tiêu Mặc Trì liếc nhìn mọi người: "Có ai muốn thử một chút không
Lời Tiêu Mặc Trì vừa dứt, ai nấy đều rụt cổ
Có người muốn thử lắm, nhưng lại không dám giơ tay
"Hay là..
Tiêu Mặc Trì nhìn về phía Hứa Bàng Đạt đang ngồi, "Bàng Đạt con thử đi
"Dạ
Cậu bé mập lập tức đứng dậy, thịt mỡ run run, khiến mọi người cười ồ lên
Hứa Bàng Đạt đỏ mặt gãi đầu, Hứa Bàng Đạt muốn từ chối, nhưng lại không đủ dũng khí
Cuối cùng, Hứa Bàng Đạt nhìn con ngỗng trắng lớn kia một chút, rồi lại nhìn Tiêu Mặc Trì, ngẫm nghĩ:
"Ngỗng trắng lớn, trắng lại trắng, Một nồi hầm không hết, thêm cay thật là ngon
"Ha ha ha ha..
Bài thơ của Hứa Bàng Đạt rất thành công, làm các học sinh trong thư đường cười phá lên, thư đường bỗng chốc tràn ngập không khí náo nhiệt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Ngỗng ngỗng ngỗng
Thiên Huyền ngỗng giận dữ không ngừng vỗ cánh, có vẻ muốn sống mái một trận với cậu mập này
Hứa Bàng Đạt cúi đầu, mặt đỏ bừng
Tiêu Mặc Trì cười: "Cũng được, Bàng Đạt con dám nói ra, cũng là phi thường không đơn giản rồi, ngồi xuống đi
Hứa Bàng Đạt sợ hãi ngồi xuống
"Còn ai muốn làm thơ không
Tiêu Mặc Trì lại nhìn đám học trò
Nhưng không ai lên tiếng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Nếu không..
Tiêu Mặc Trì nhìn về hướng Hứa Minh
Tần Thanh Uyển tưởng rằng vị tiên sinh này đang nhìn mình, vội vàng trốn sau lưng Hứa Minh
"Hứa Minh, hay là con thử xem
Tiêu Mặc Trì nhìn Hứa Minh
Hứa Minh đứng lên
Thiên Huyền ngỗng thấy vậy thì "Ngỗng ngỗng ngỗng" kêu vài tiếng, dường như đang nói: "Tiểu đệ ngươi phải làm thơ cho đàng hoàng vào, đừng làm bản ngỗng thất vọng đấy
Tần Thanh Uyển cũng nhìn Hứa Minh với ánh mắt sáng rực, chờ mong Hứa Minh sẽ làm ra một bài thơ như thế nào
Nhưng dù sao đi nữa, chắc chắn cũng sẽ tốt hơn của Hứa Bàng Đạt
Hứa Minh ngẫm nghĩ rồi cất tiếng: "Nga nga nga, Khúc hạng hướng thiên ca
Bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba
"Ngỗng
(hả?) Ngỗng ngỗng ngỗng ~~~ (tiểu đệ thơ của ngươi không tệ nha)"
Thiên Huyền ngỗng kêu "Ngỗng ngỗng ngỗng" mấy tiếng, tỏ vẻ vui mừng
Trong mắt Tiêu Mặc Trì ánh lên vài phần kinh ngạc khi nhìn Hứa Minh
Tuy bài thơ này dễ hiểu dễ đọc, chỉ có thể xem là bình thường
Nhưng đây là một bài thơ do một đứa bé năm tuổi làm ra
Đúng vào lúc Hứa Minh vừa đọc xong bài thơ này, trong đầu Hứa Minh đột nhiên xuất hiện một dòng chữ:
"Ngươi đã làm một bài thơ, hạo nhiên khí + 100, khí chất +10
Khi dòng chữ này xuất hiện, Hứa Minh cũng sửng sốt một chút, không ngờ làm thơ cũng tăng được hạo nhiên khí
Dù tới bây giờ, Hứa Minh vẫn chưa biết hạo nhiên khí có tác dụng gì
Mà khi Hứa Minh đọc bài thơ này, tuy lũ trẻ trong thư đường không có khả năng thưởng thức cao, nhưng cũng biết bài thơ này làm rất hay, một con thiên nga bơi lội trong nước hiện lên trong đầu bọn chúng
Tần Thanh Uyển đứng cạnh Hứa Minh, dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hứa Minh
Đến cả Hứa Bàng Đạt cũng có vẻ mặt sùng bái
Tụi mình đều là con nít, mà mình còn lớn hơn cậu hai tuổi, sao cậu làm thơ hay vậy, khác biệt một trời một vực thế
"Một bài thơ rất hay
Tiêu Mặc Trì khen ngợi
Tiêu Mặc Trì lại hỏi mấy đứa trẻ có ai muốn làm thơ không, rồi gọi thêm vài người nữa
Sau đó Tiêu Mặc Trì tiếp tục giảng Luận Ngữ
Tiêu Mặc Trì cũng không cho Thiên Huyền ngỗng đi, mà để nó ở ngoài thư đường cùng nghe giảng
Đến trưa tan học, cuối cùng lũ trẻ như được giải phóng, ào ào chạy ra khỏi thư đường
Tiêu Mặc Trì nhìn Hứa Minh và Tần Thanh Uyển rời khỏi thư đường, con Thiên Toàn ngỗng kia vừa lắc lư vừa theo sau hai đứa nhỏ
Tiêu Mặc Trì không khỏi xoa xoa các ngón tay:
"Không ngờ, Hứa phủ lại có một đứa trẻ tài hoa đến thế
Càng không ngờ, con ngỗng kia vậy mà lại xuất hiện ở Hứa phủ
Lẽ nào Hứa phủ muốn hưng thịnh trở lại sao
Nhìn bóng lưng bọn trẻ, Tiêu Mặc Trì lặng lẽ ghi hai chữ Hứa Minh vào một trang giấy...