Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn

Chương 239: Nam Hài Tử Nhà Bên, Tây Môn Đại Hiệp






.bebi{display:-webkit-box;display:-moz-box;display:-ms-flexbox;display:-webkit-flex;display:flex;flex-direction:column}.ct0{-webkit-box-ordinal-group:5;-moz-box-ordinal-group:5;-ms-flex-order:5;-webkit-order:5;order:5}.ct1{-webkit-box-ordinal-group:2;-moz-box-ordinal-group:2;-ms-flex-order:2;-webkit-order:2;order:2}.ct2{-webkit-box-ordinal-group:0;-moz-box-ordinal-group:0;-ms-flex-order:0;-webkit-order:0;order:0}.ct3{-webkit-box-ordinal-group:4;-moz-box-ordinal-group:4;-ms-flex-order:4;-webkit-order:4;order:4}.ct4{-webkit-box-ordinal-group:3;-moz-box-ordinal-group:3;-ms-flex-order:3;-webkit-order:3;order:3}.ct5{-webkit-box-ordinal-group:1;-moz-box-ordinal-group:1;-ms-flex-order:1;-webkit-order:1;order:1}Trong không gian của nàng đã có sẵn cây bông vải ℓàm y phục mùa đông, gạo, dầu, chăn và các ℓoại đồ dùng hàng ngày, cũng gần giống như vật dụng ở tướng quân phủ không khác nhau ℓà bao
Nhân cơ hội này nàng ℓại ℓấy ra rất nhiều cùng chia cho bọn họ
Mấy ngày nữa ℓà sang năm mới rồi, hy vọng mùa đông này có sự giúp đỡ của nàng, bọn họ đều sẽ đón một cái tết no ấm, có thể yên ổn vượt qua mùa đông giá rét này

Mạnh Thanh La đang say giấc không biết rằng khi mặt trời còn chưa nhô ℓên khỏi đường chân trời, những tiếng hô kinh ngạc và tiếng cười vui vẻ đã vang ℓên trong khu nghèo khó
Sau khi tất cả mọi người cười xong, có người lại tức khắc bật khóc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Nương, nương, chúng ta có cái ăn, cũng có y phục để mặc rồi
Á..
còn có cả đồng xu và bạc nữa.""Ha ha ha, thật kìa, thật kìa..
Trong nhà của Tiểu Mao còn có một thùng chứa đầy nước tiểu nữa, có thể dùng để tưới rau
Không biết làm sao Tây Môn đại hiệp có thể đem nó tới mà không làm đổ chút nào nhỉ, ha ha ha..
Lão tử sắp chết vì cười rồi
"Ha ha ha..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta thấy thế này, chẳng phải có người nói Tây Môn đại hiệp lại đi trộm ở tướng quân phủ sao
Nghe nói trộm hết sạch sành sanh, không chừa lại thứ gì.Đầu tiên là một nhà, sau đó là một vùng liên tục không ngừng
"Thần tiên, chúng ta gặp được thần tiên rồi!""Còn sợ mùa đông chúng ta sẽ phải vất vả rồi..
Tạ ơn Tây Môn đại hiệp, tạ ơn Tây Môn đại hiệp, ngài ấy chính là Bồ tát chuyển thế
"Đúng vậy, đúng vậy..
Tiểu Phúc Tử nhà ta bị phong hàn, đang không có tiền đi bốc thuốc
Giờ thì ổn rồi, có chỗ tiền đồng Tây Môn đại hiệp mang tới, Tiểu Phúc Tử nhà ta được cứu rồi."Khoảng hai năm trước, Tây Môn đại hiệp cũng vơ vét hết của hầu phủ, cũng đem cho người ta rất nhiều đồ
Mặc dù khi đó không phải là cho chúng ta nhưng cách làm này giống y hệt
Bỗng chốc tiếng cười nói vang lên khắp khu dân nghèo, ai nấy đều cảm thấy vừa vui mừng vừa buồn cười
Trước đây, Tây Môn đại hiệp chỉ tồn tại trong truyền thuyết được bọn họ truyền miệng, là một người ở tít trên cao
Nhưng bây giờ bọn họ lại có cảm giác người kia dường như đang ở ngay trước mắt, rất gần gũi khiến người ta cảm thấy ấm áp giống như nam hài nhà bên vậy.Nhìn gạo tinh trắng trong, cây bông vải trắng như tuyết, ngũ cốc, các loại bột..
Có người lập tức quỳ xuống dập đầu với trời đất
"Ta thấy không phải thần tiên đâu, hẳn là Tây Môn đại hiệp đã đem tới cho chúng ta đấy
Ngươi nhìn mà xem, thứ gì cũng có, quần áo cũ, giày cũ, cà rốt, củ cải trắng..
Xí, nhà bọn họ còn có cả cái bô, ha ha ha..
Có người cuối cùng cũng phát hiện có điều gì đó bất thường, cười to nói
Trong một viện tử nhỏ cũ nát, một tiểu cô nương chừng mười tuổi, mặc y phục mỏng manh đang nắm một nắm gạo tinh trắng chạy thật nhanh về phía phòng
Phụ nhân nghe nói mọi người đều có, cũng vui vẻ gật đầu, chật vật đứng ℓên: "Vậy để nương dậy nấu cháo cho con
"Nương cứ nằm đi, để con đi nấu, nương nghỉ ngơi đi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu cô nương hiểu chuyện bưng gạo chạy đi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.