Vạn Cổ Tà Đế

Chương 68: Hoa kiểu đánh mặt đau a (hạ)




Chương 68: Hoa kiểu vả mặt đau đớn (hạ)
Mặt Dịch Duyên Hoa đỏ bừng, tựa như một vầng thái dương rực rỡ vừa nhô lên, không cần phơi khắp nơi, liền có thể dồn sức chiếu rọi riêng một mình hắn, khiến hắn muốn ngất đi
Hắn là trưởng lão của Xích Tiêu Phong, dù là cấp thấp nhất trong số áo đen, nhưng khi hành tẩu thiên hạ, lại không cần nể mặt bất kỳ ai, bởi vì sau lưng hắn, là Xích Tiêu Phong – kẻ nắm quyền thực sự của giang hồ Tống Quốc
Hắn có thể một lời định sinh tử của thiên tài võ học, dù ngươi có đoạt đầu danh, một câu “Xích Tiêu Phong không cần ngươi” cũng khiến ngươi không thể bước chân vào, hắn có thể công khai làm nhục trưởng lão Huyền Y của Đao Phách Môn, mà đối phương đến một câu cũng chẳng dám cất lời
Thậm chí khi đại tổng quản hoàng cung Tống Quốc xử trí Sát Tu, còn cần tham vấn ý kiến hắn, hắn nói làm thế nào, tổng quản liền làm như thế đó
Sau đó, một canh giờ trước, kẻ bị hắn nhận định là bất tài, cũng chính miệng hắn định sinh tử là Sát Tu, đã vung cánh tay giáng cho hắn một bạt tai, đánh đến hắn thần hồn rối loạn, chân tay luống cuống
Bạt tai này thật lợi hại và vang dội, trên đài cao, các nhân vật lớn đứng thành hàng đều trợn mắt há hốc mồm
Người trẻ tuổi nhất trong số họ cũng đã ngoài bốn mươi, ít nhất trong bốn mươi năm qua, họ chưa từng thấy hay nghe nói đến việc trưởng lão Xích Tiêu Phong bị sỉ nhục
Giờ đây, họ tận mắt thấy, tai nghe, đều kinh hãi tột độ
Ngay cả Xích Tiêu Phong cũng không nể mặt cái tên Sát Tu này, thật đúng là Tà a
Lão thái giám nuốt nước miếng, không kìm được quay đầu nhìn về phía Triệu Diệp đang ngự trên long ỷ
Triệu Diệp vốn định tự hạ mình tiến vài bước nghênh đón Tà Thiên bên dưới, nhưng nghĩ đến mình rất nhanh sẽ trở thành cha vợ của Tà Thiên, hơn nữa thái độ của mình đối với Tà Thiên thay đổi quá kịch liệt, khiến hắn ít nhiều có chút xấu hổ, liền phân phó lão thái giám đi tuyên bố ý chỉ, còn mình vẫn ngồi vững trên đài cao chờ đợi Tà Thiên cảm động đến rơi nước mắt, quỳ tạ hoàng ân cuồn cuộn
Đây mới là bộ dáng của một cha vợ nha
Sau đó vị tự xưng là cha vợ đã tìm được hiền tế này, liền thấy Tà Thiên không chút do dự, không chút lưu tình tát Xích Tiêu Phong một bạt tai
Triệu Diệp không tự chủ được sờ sờ gương mặt, ánh mắt mong đợi vui sướng trong mắt cũng hóa thành kinh ngạc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây chính là môn phái đứng đầu Tống Quốc, Xích Tiêu Phong a
Hắn làm sao dám
Cuối cùng, Triệu Diệp nhìn thấy ánh mắt hỏi thăm của lão thái giám
Hắn hiểu được, lão thái giám là đang hỏi, trong tình huống Xích Tiêu Phong bị vả mặt như vậy, còn có nên nói ra chuyện hôn ước trọng tục hay không, mà hắn cũng biết ý kiến của lão thái giám, nếu không một người tinh anh như lão thái giám sẽ không quay đầu lại hỏi hắn
Triệu Diệp cũng cảm thấy để bảo đảm thể diện, không nên nói việc này với Tà Thiên nữa, nhưng nghĩ lại, những người trên đài cao đều biết ý định của hắn, nếu sau khi Xích Tiêu Phong bị vả mặt hắn lựa chọn không nói, chẳng phải càng xấu hổ hơn sao
Hơn nữa, Xích Tiêu Phong không cảm động Tà Thiên, không có nghĩa là trẫm không cảm động được ngươi
Cầu quyền
Trẫm cho ngươi tam phẩm Uy Vũ Tướng Quân
Cầu tài
Trẫm cho ngươi núi vàng núi bạc
Thậm chí trẫm còn có thể tiến cử ngươi đến đỉnh băng sơn, thăm dò Thiên Đạo chí lý
“Trẫm có chút mệt, các ngươi tùy ý đi.” Triệu Diệp lạnh nhạt nói một câu, ném cho lão thái giám một ánh mắt vô cùng tự tin, liền dẫn theo một đám tiểu thái giám hầu hạ, chậm rãi đi về phía hoàng cung
Lão thái giám chớp chớp mắt, dựa vào tu vi Tiên Thiên cảnh, hắn xác định mình không nhìn lầm, trong tình huống thập phần nguy hiểm như thế này, Hoàng Đế thế mà còn để hắn mở miệng
“Ai, không hổ là Đế Vương chi Tâm, lão nô cam bái hạ phong a!” Lão thái giám thầm khen một tiếng hoàng thượng bá khí, cười híp mắt đi đến bên cạnh Tà Thiên, hòa ái nói, “Tà Thiên công tử, Thanh Bình công chúa ít ngày nữa sẽ trở về Đế Đô, ngài nhìn khi nào có rảnh tiến cung tạ ơn, lão nô cũng tốt khiến người ta chuẩn bị hôn sự của ngài và Thanh Bình công chúa.”
Tà Thiên đang muốn trò chuyện với Ôn Thủy, nghe vậy nhìn về phía lão thái giám, nhìn kỹ rất lâu, nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi, cái gì là thấy người sang bắt quàng làm họ?”
Phốc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mẹ nó
Lời này quá hại người ngươi biết không
Rất nhiều nhân vật lớn trên đài cao lúc này đều phun ra, khuôn mặt lão thái giám lúc đen lại vừa đỏ, toàn thân run rẩy, run rẩy xong, hắn run sợ quay đầu nhìn về phía cửa cung, kết quả cái cằm liền rớt xuống, trên mặt tất cả đều là hoảng sợ
“Hoàng, hoàng thượng...”
Các đại nhân vật kinh hoảng quay đầu, liền thấy Hoàng Đế Tống Quốc,
Ngay lúc mấy tên tiểu thái giám sợ mất mật đỡ dậy, từ dưới đất bò lên, Long Bào trên người, toàn bộ đều là nước bùn đục ngầu
Triệu Diệp hoảng loạn đứng dậy, liếc mắt nhìn mấy tiểu thái giám bên cạnh, không nói gì, không trách mắng, yên lặng đi vào sâu trong hoàng cung
Mọi người đều biết, mấy tên tiểu thái giám này sống không quá một canh giờ, bởi vì bị sỉ nhục bởi bậc nhất quốc quân, cần phải phát tiết
“Tà Thiên, không nên nói lung tung!”
Ôn Thủy chỉ biết Tà Thiên có công phu lợi hại, lại vạn vạn không ngờ Tà Thiên bình thường trầm mặc lại có sức sát thương kinh khủng hơn nhiều, hắn sợ Tà Thiên lại bị vả mặt hết lần này đến lần khác, liền vội vàng kéo Tà Thiên ra sau lưng, chắp tay xin lỗi Dịch Duyên Hoa và lão thái giám: “Thật xin lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện, không hiểu chuyện.”
Dịch Duyên Hoa cũng muốn một chưởng đánh nát Tà Thiên đến bã, nhưng Tà Thiên không đi Xích Tiêu Phong, vậy hắn sẽ trở thành đệ tử của Vô Trần Đại Sư, hắn dù có gan cùng Vô Trần Đại Sư tranh đoạt thiên tài, cũng không dám giết tương lai đệ tử của Vô Trần Đại Sư
“Xem ra ngược lại là ta Xích Tiêu Phong không vươn tới được, ha ha, Tà Thiên, ta nhớ kỹ ngươi!” Dịch Duyên Hoa cười như không cười nói một câu, không hề che giấu lửa giận trong mắt, vẫy tay áo bỏ đi
“Ha ha, Tà Thiên công tử thật sự là đồng ngôn vô kỵ a, vậy, chúng ta còn có việc, đi trước một bước.” Lão thái giám mặt dày cũng không chịu nổi, cười hậm hực, hướng Triệu Diệp đuổi theo
“Tà Thiên!”
Chu Triêu Dương vẫn luôn đứng dưới đài xem thi đấu, cuối cùng cũng không nhịn được chạy tới, không kịp chào hỏi đám đại nhân vật, vội vàng hỏi: “Ngươi, ngươi thật sự không đi Xích Tiêu Phong sao?”
Tà Thiên biết chuyện Chu Triêu Dương muốn đến Xích Tiêu Phong tu luyện, nghe vậy cười nói: “Ừm, về sau không cần đối luyện nữa.”
Chu Triêu Dương sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai, một lát nhìn cha mình mặt mũi khó coi, một lát nhìn Tà Thiên mỉm cười, xoắn xuýt nửa ngày, đột nhiên nói: “Vậy, vậy ta cũng không đi!”
“Ôi!”
Dịch Duyên Hoa chưa đi xa bị vấp ngã lảo đảo, các đại nhân vật trên đài cao vội vàng quay người, mặt mũi cứng đờ, sợ một cái tính cách bất ổn sẽ cười phá lên
Ba
“Đồ tiểu tử thúi, nói cái gì vớ vẩn!” Mặt Chu Bác Nhiên tối sầm, một chưởng vỗ vào ót Chu Triêu Dương, sau đó gượng cười nói với mọi người: “A, cái đó các vị hiểu rồi, tiểu hài tử mà, không hiểu chuyện.”
“Ừm ân, chúng ta hiểu.”
Các đại nhân vật nghiêm trang gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến Dịch trưởng lão ngài có thể xui đến đổ máu, hai tiểu hài tử liền có thể khiến ngài chật vật đến vậy
Chu Triêu Dương xoa xoa đầu, nhe răng nhếch mép nói: “Cha, con đã đột phá Nội Khí cảnh.”
Tất cả mọi người hai mắt sáng lên, không thể tin được nhìn về phía Chu Triêu Dương, Chu Triêu Dương cười đắc ý, bắt đầu vận chuyển bản mệnh nội khí trong cơ thể
“Tiểu tử thúi, cái gì, khi nào đột phá?” Cảm ứng được nội khí của con trai, Chu Bác Nhiên tâm hoa nộ phóng, run giọng hỏi
Chu Triêu Dương ngượng ngùng cười hắc hắc: “Sáng nay rời giường, con học Tà Thiên đem công pháp Man Lực cảnh từ đầu tới cuối luyện một lần, đã đột phá.”
Võ giả Man Lực cảnh nào rời giường mà không luyện công pháp từ đầu
Nương thêm ba chữ “học Tà Thiên” liền có thể dễ dàng như thế đột phá sao
Mọi người thầm mắng vài câu, trong lòng lại chua chát, cực kỳ ghen ghét
“Ách, ha ha ha
Chúc mừng Chu gia chủ, Biện Lương ta lại có thêm một vị Nội Khí cảnh mười lăm tuổi!”
“Không hổ là thiên tài xếp thứ hai Đại Tống ta, cái tư chất này Lão Trần, vạch trần ta làm gì?”
Người nói sau đó được người khác chỉ điểm, nhìn thấy Tà Thiên đang mỉm cười một bên, lập tức ngậm miệng lại
Tà Thiên ở bên cạnh, nơi này nào còn có chỗ đặt chân cho hắn thiên tài
Chu Bác Nhiên thật sự không bị ảnh hưởng bởi Tà Thiên, cảm giác hưng phấn quả thực lộ rõ trên mặt, không ngừng vỗ vai Chu Triêu Dương, hai mắt lệ nhòa mà cười lớn nói: “Tốt tốt tốt
Không hổ là hảo binh sĩ của Chu gia ta!”
“Cha, vậy cha đồng ý con theo Tà Thiên nha?”
“Ách…” Chu Bác Nhiên nghiêm sắc mặt, “Bàn bạc kỹ hơn, bàn bạc kỹ hơn, chư vị, lão Chu ta xin cáo từ trước!”
Nói xong, giữ chặt Chu Triêu Dương một đường cười to, chạy vội rời đi
“Chúng ta cũng đi thôi.” Tà Thiên ngửa đầu nhìn Ôn Thủy, cười nói
Ôn Thủy thở dài, hắn làm sao cũng không ngờ được, Tà Thiên hai câu nói, liền đem trước kia tất cả mọi người chờ mong tràng diện cho đâm được phân mảnh, còn chọc giận Đại Tống Hoàng Đế cùng Xích Tiêu Phong trưởng lão té một cái
“Bất quá, đây không phải chính là Tà Thiên sao?” Ôn Thủy không nhịn được bật cười, gật gật đầu, “Được, chúng ta đi.”
Tà Thiên ôm lấy Cổ Lão Bản thần hồn rối loạn, gọi Tiểu Mã Ca, đi theo sau lưng Ôn Thủy hướng đám người đi đến, đi chưa được mấy bước hắn dừng lại, quay đầu nhìn về phía người nhà họ Hứa vẫn luôn trầm mặc, nói khẽ: “Hứa thiếu gia sau khi tỉnh lại mời nói cho hắn biết, hắn là đối thủ mạnh nhất ta từng gặp cho đến hiện tại, ta rất cảm tạ hắn.”
“Tiểu tử, ngươi còn muốn nói châm chọc sao!” Hứa Như Hải sắc mặt tái nhợt
Tà Thiên lắc đầu cười một tiếng, quay người rời đi
“Được,” Hứa Bá Thiên ngăn lại Hứa Như Hải, phức tạp than thở, “Hắn không có nói châm chọc, chúng ta cũng trở về đi.”
Trận chiến thiên tài được chú mục, kết thúc qua loa
Mấy vạn người đến xem thi đấu, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, một trận đấu hay như vậy, nửa đường lại bị cắt ngang vì chuyện của Sát Tu, bây giờ kết thúc, đến cả cảm nghĩ sau trận đấu cũng không có, cái này gọi là cái gì lời nói
Nhưng không ai dám gây sự, từng đội từng đội cấm quân khí thế bừng bừng chạy ra từ cửa cung, bắt đầu dọn dẹp hiện trường, phàm là có người than phiền vài câu, cấm quân liền sẽ dùng lưỡi dao chém xuống mấy nhát, chỉ trong nửa nén hương, quảng trường bên ngoài cửa cung trừ đầy đất trứng thối rau nát, không còn một ai
Một trận cuồng phong thổi tới, cuốn lên rau nát, lơ lửng trên không trung, cuối cùng rơi vào trên lôi đài tịch mịch trống trải
Chúng nó phảng phất như trước đang thực hiện sứ mệnh của mình, muốn đem thân thể của mình, rơi vào trên thân người bị thiên địa khinh bỉ, đáng tiếc chúng nó không biết, kẻ bị mọi người phỉ nhổ chế giễu, dựa vào Sát Tu mà trở thành thiên tài, thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nửa canh giờ sau, hoàng cung truyền ra tin tức, Hoàng Đế chẳng biết tại sao giận tím mặt, tự tay chém chết mấy tên tiểu thái giám, ngay cả hoàng hậu đến an ủi cũng bị một bàn tay đánh bay
Một lúc lâu sau, Dịch Duyên Hoa trưởng lão của Xích Tiêu Phong rời Biện Lương Thành qua cửa Bắc, trở về Xích Tiêu Thành, không để bất luận kẻ nào tiễn đưa, chưa từng có tiền lệ
Một canh giờ rưỡi sau, Đại Tư Mã phủ tuyên bố đóng cửa từ chối tiếp khách, đồng thời, tin tức Đại Tư Mã cáo lão cũng truyền khắp cả tòa thành thị
Hai canh giờ sau, trời Biện Lương Thành sập
Bởi vì Biện Lương Thành, xuất hiện một võ giả Nội Khí cảnh mười hai tuổi
Bởi vì võ giả Nội Khí cảnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử này, tại đại sảnh Hắc Hổ Bang, vượt ba cảnh mà chiến, một quyền đánh chết Bang Chủ Hắc Hổ Bang, Lâm Sát Hổ, tu vi Nội Khí cảnh trung kỳ
Người này tên là Tà Thiên, buổi sáng còn đang luận võ với thiên tài số một Tống Quốc Hứa Triển Đường, nửa đường tiện tay đột phá Nội Khí cảnh, tiện thể đánh chết Lâm Sát Hổ, trở về sau cự tuyệt Xích Tiêu Phong mời chào, thoái thác Hoàng Đế ban hôn, rất lợi hại không cẩn thận bắt cóc một đệ tử khác của Xích Tiêu Phong
À, nghe nói Hoàng Đế cùng trưởng lão Xích Tiêu Phong, còn tâm hữu linh tê mà té một cái
Biện Lương Thành vì người này mà điên cuồng, bởi vì mấy trăm năm qua, tòa Đế Đô Tống Quốc này đã sản sinh vô số Chu Triêu Dương, vô số Hứa Triển Đường, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện một nhân vật kinh động thiên hạ đến mức độ này
Tường thành Biện Lương Thành dù dày đến mấy, cao đến mấy, giờ phút này cũng đang ẩn ẩn rung động ầm ĩ, chúng nó đã sừng sững trên mặt đất Tống Quốc mấy trăm năm, cuối cùng cũng cảm nhận được sự xung kích mạnh mẽ đến từ một người không mấy quan trọng, từ vùng đất nghèo nàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.