Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1002: Không Nên Tới




Chuong 1002: Khong Nen Tới



Bọn họ đi ra bên ngoài, cửa phòng thẩm vấn đang đóng lúc này chỉ có Trần Kinh và hai binh lính thủ vệ cầm súng AK đứng ở ngoài
Trần Kinh thấy trong nhóm người vậy mà lại có tư lệnh, thoáng chốc lắp bắp kinh hãi
Sư trưởng còn chưa báo cáo với tư lệnh mà sao tư lệnh đã chủ động tìm tới rồi
Anh ta nghĩ phải nhanh đi vào cấp báo cho Trương Minh, kêu anh ta mau đi ra nhưng mắt thấy mấy người kia đã đi tới, sợ là không kịp nữa rồi
Anh ta nhìn hai vị lãnh đạo, vội vàng chạy chậm đến trước mặt lãnh đạo, sau khi đứng vững mới hành lễ đứng nghiêm, kính quân lễ với các vị lãnh đạo: "Chào hai vị thủ trưởng""



Sư đoàn trưởng Lý không thấy Trương Minh, ông ta hơi nhíu mày: “Trương Minh đâu?”



Trên mặt anh ta lộ ra vẻ sợ hãi, biểu cảm này đã bị Tư lệnh quân đoàn Lư bắt được, lập tức bị ông ay nghiêm túc quát lớn: "Vấn đề này khó trả lời lắm sao
Sao cứ ấp a ấp úng vậy
Một chút dáng vẻ nên có của quân nhân cũng không có
Trần Kinh lập tức đứng thẳng người, không chút mảy may bác bỏ: "Tư lệnh dạy phải
Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy cánh cửa sắt màu đen kia, tiến lên vài bước đẩy cửa ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cả phòng bao phủ một màu đen tuyền, chỉ có một chùm sáng đặc biệt chói mắt phát ra từ đèn pin, lúc này chùm sáng kia nhắm ngay mục tiêu, chính là khuôn mặt của một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai nhưng lại vô cùng chật vật, mà ánh sáng còn đang chiếu thẳng vào mắt anh
Người này không phải Tiết Ngạn Thần thì còn là ai
Người đàn ông nằm trên mặt đất nhắm nghiền mắt, cố gắng giảm bớt tổn thương của ánh sáng cho mắt, hiển nhiên biểu cảm trên mặt vừa thống khổ vừa tức giận
Tư lệnh quân đoàn Lư đừng bên ngoài cửa nhìn vào chứng kiến được hết toàn bộ tình cảnh bên trong
Trương Minh thấy có người xông tới, lập tức dời đèn pin đi theo góc độ chiếu thẳng vào Lạc Tĩnh Nghiên
Lạc Tĩnh Nghiên đưa tay cản lại chùm sáng, sau đó tiến lên một cước đá bay đèn pin trong tay Trương Minh ra ngoài, cộp một tiếng, ngọn đèn pin đập vào trên tường rồi rơi xuống mặt đất, tích tắc ánh sáng phát ra chợp tắt
Đèn pin của Trương Minh bị đá, còn bị đá hỏng, trong lúc nhất thời anh ta thẹn quá hóa giận, gào thét với Lạc Tĩnh Nghiên: "Cô là ai
Ai cho cô tự ý xông vào đây?” Lạc Tĩnh Nghiên không để ý tới anh ta, trực tiếp đi thẳng về phía người đàn ông trên mặt đắt
Ánh mắt dần dan thích ứng với ánh sáng trong phòng, khi cô nhìn thấy Tiết Ngạn Thần bị dây thừng trói chặt, sắc mặt tái nhợt nằm ở trong một đống dơ bản, trong nháy mắt nước mắt đau lòng chảy ra từ hốc mắt, rơi xuống mặt đắt
"Ngạn Thần
Lúc này Tiết Ngạn Thần đã mở mắt, anh ta vừa mới bị chiếu ánh sáng mạnh vào mắt, trước mắt chỉ thấy được những chùm sáng vành nhập nhòe, không thấy rõ được bất cứ thứ gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng anh chỉ nghe giọng đã biết được ai tới
Anh theo bản năng xoay người lại
Mặc dù anh không biết tại sao Lạc Tĩnh Nghiên lại xuất hiện ở đây, nhưng theo bản năng anh không muốn để cô thấy được dáng vẻ chật vật thảm thương bây giờ của bản thân
Ngay lúc này trên người anh rất bản, cả người dính đầy ô ué, không muốn để cô nhìn thấy, cũng không muốn để cô ngửi được thứ mùi khiến người buồn nôn kia
Lạc Tĩnh Nghiên di tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống, lại nhẹ nhàng gọi một tiếng,"Ngạn Thần
Tiết Ngạn Thần không chịu xoay người, giọng nói khàn khàn giống như mang theo khẩn cầu: "Tĩnh Nghiên, em đừng nhìn, đừng nhìn
Em đi đi, em nhanh đi đi
Trương Minh và Trần Kinh có ngược đãi tra tấn anh như thế nào thì anh cũng có thể ngoan cường chống đỡ, cho dù có tổn thương cả cơ thể lẫn tỉnh thành cũng không thể đánh guc anh.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.