Vết Nứt [Tận Thế]

Chương 19: Chương 19




Nàng mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đầu đẫm mồ hôi, nhưng vẫn làm việc vô cùng hăng hái
Vương Đại Gia cũng giao hài nhi cho Giang Chước, giúp nàng khuân vài thùng mì ăn liền ra
Giang Chước chỉ có thể dùng chút năng lực còn sót lại của mình để hiệp trợ từ bên cạnh, phần nào giảm bớt trọng lượng vật phẩm trong tay hai người
Hạ Diêu và Lý Khang cũng đi khiêng vài thứ, chủ yếu là bánh quy và nước, còn có chút đồ thịt đóng gói ni lông và thịt khô có thể giải cơn thèm, riêng bánh mì do thời gian bảo quản ngắn nên chỉ lấy rất ít
Người cuối cùng cầm một bộ dụng cụ rửa mặt, rồi lái xe xuất phát
Hạ Diêu ngồi ghế phụ –– mặc dù nàng vẫn luôn có tật xấu say xe, nhưng trong thế giới hiện tại này, nàng cũng nhất định phải học lái xe
Lý Khang ngược lại tỏ ra vô cùng nhiệt tình, vừa lái xe vừa tỉ mỉ dạy Hạ Diêu, không biết còn tưởng rằng hắn là một người ôn nhu tỉ mỉ đến nhường nào
Cho đến khi hắn nói lộ ra miệng: “Đừng tưởng rằng lái xe rất nhẹ nhàng, đây chính là rất mệt mỏi
Chờ ngươi học được, chúng ta liền có thể thay phiên lái.” Chỗ ngồi phía sau, Vương Đại Gia từ gương chiếu hậu lườm hắn một cái: “Ta liền biết tiểu tử ngươi nhiệt tâm như vậy khẳng định có cổ quái!” Hạ Diêu không khỏi bật cười, Dương Tiểu Tuyết cũng theo đó cười lên
Ánh mắt Giang Chước lặng lẽ rơi vào tấm gương bên phải, nhìn tấm mặt với nụ cười xán lạn như trước, khẽ nhếch khóe miệng cười
Đường đi đến B Thị gần nhất cần phải qua quảng trường Ánh Rạng Đông, nhưng giờ đây tình hình bên đó mọi người đều rất rõ ràng, cho nên Lý Khang lựa chọn đi vòng từ bên cạnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xe tải lái vào một khu buôn bán đường sá cách xa Đại Lộ Thự Quang, trên lối đi bộ không một bóng người mở đường hầu như thông suốt
Hạ Diêu hơi có chút choáng váng, mở cửa sổ xe vắt tay lên phía trên, trong từng đợt gió mát thổi tới cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút
Giang Chước từ kính chiếu hậu nhìn thấy mái tóc cắt ngang trán của nàng bị gió thổi bay lên tùy ý, không khỏi có chút bận tâm
Do dự gần năm phút đồng hồ, hắn mới rốt cục mở miệng nói: “Hạ học tỷ, hóng gió như vậy sẽ nhức đầu.” Hạ Diêu ỉu xìu ỉu xìu nâng mí mắt: “Có phải gió quá lớn, thổi tới các ngươi sao
Vậy ta đóng bớt một chút.” “Không, không phải,” Giang Chước gấp, vội nói: “Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý tứ này, chỉ là lo lắng......” “Bành” một tiếng vang thật lớn, nương theo một trận xóc nảy mãnh liệt, ngắt ngang lời còn lại của hắn
Nửa đoạn trước xe tải cơ hồ vọt lên không trung, toàn bộ thân xe bỗng nhiên chao lên rồi lại rớt xuống, làm đám người trong xe thân thể không tự chủ được nghiêng lệch, đổ dồn vào nhau
Hạ Diêu vốn là tựa vào cửa xe, lại đang chuẩn bị đóng cửa sổ xe, bất ngờ không đề phòng thân thể lệch đi, đầu liền nặng nề cúi vào cửa sổ xe vừa mới kéo lên
Ngay sau đó, liền mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh
Khi nàng đang nhức đầu từ từ tỉnh táo lại, vừa mới mở mắt liền thấy phía trước mấy bóng người
Nàng vô ý thức lập tức nhắm mắt lại, duy trì tư thế cũ không hề động đậy
Kỳ thật lúc đầu cũng không quá có thể động đậy được –– nàng hiện tại mới phát hiện, hóa ra hai tay hai chân của mình đều bị dây thừng trói lại
Hạ Diêu có thể cảm giác được hai bên trái phải mình đều có người, thân thể của bọn hắn đều có chút trọng lượng đè lên người mình, hẳn là vẫn chưa tỉnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không cần nghĩ, trận “tai nạn xe cộ” lúc trước nhất định chính là những người này giở trò quỷ
Những người này là lai lịch gì, tại sao muốn ra tay với đồng loại là nhân loại như bọn họ
Bắt giữ bọn họ lại có mục đích gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu là vì vật tư.....
Hiện tại trong thành đồ ăn nước uống rõ ràng còn có không ít, căn bản không thiếu đến mức cần cướp bóc
Nhưng nếu như không phải là vì vật tư, còn có thể là gì
Tổng không đến mức còn có tâm tình cướp sắc đi.....
Nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đối thoại của những người kia truyền vào tai
“Làm sao còn bất tỉnh, bọn họ cũng không bị thương nặng mấy mà.” “Bằng không đổ nước vào mặt chút, ta xem phim truyền hình đều diễn vậy đó.” “Đi, Tiểu Lưu, ngươi đi.” “A
Ta sao?” “Đừng nói mẹ nó ngươi ngay cả cái này cũng không dám chứ, Ngọa Tào Ni Mã, Mã Lão Tứ ngươi cái này mang cái tiểu đệ gì thế, nếu không phải xem ở mặt mũi ngươi bên trên lão tử thật muốn trước tiên đem hắn đưa qua!” “Đừng đừng đừng a, Bạch Ca, đừng nóng giận, ta đi, ta đi được chưa?” Giọng nói này vừa dứt, Hạ Diêu liền nghe thấy có người đi về phía bọn họ
Nàng không muốn bị đổ nước vào mặt, thế là hơi giật giật thân thể, từ từ mở mắt
Trước mắt, một nam nhân vóc người nhỏ gầy trong tay giơ chai nước khoáng đã vặn mở nắp, đang làm ra tư thế muốn đổ về phía trước
Nhìn thấy Hạ Diêu tỉnh, hắn cười nói: “Hắc, ngươi tỉnh cũng rất kịp thời.” Hạ Diêu giả bộ như mù tịt không biết gì, ánh mắt từ từ dạo quanh bốn phía
Đây là một gian siêu thị nhỏ, cửa cuốn bị kéo xuống, dựa vào ánh sáng từ cửa sổ và vài cây nến chiếu sáng, cả căn phòng có vẻ hơi lờ mờ
Kệ hàng bị đẩy sang hai bên, khoảng trống lớn giữa sàn lúc này có bốn nam nhân đang ngồi, ở giữa còn bày biện chút bài poker và rượu thuốc lá
Thêm cả người đang đứng trước mặt Hạ Diêu, nơi này tổng cộng có năm người
Tất cả đều là nam giới, coi như trừ đi tên nhát gan kia, cũng còn có bốn người đàn ông cường tráng
Mà bên Hạ Diêu.....
Tính toán, dùng sức mạnh khẳng định không đánh lại
Hạ Diêu nhìn xung quanh, bên phải tựa vào mình chính là Dương Tiểu Tuyết, bên trái là Giang Chước, bên cạnh hắn thì là Lý Khang và Vương Đại Gia, hài nhi được đặt trên xe lăn
Giang Nghiêu hẳn là đã khóc một trận, trên mặt còn vương nước mắt, nhưng bây giờ tựa hồ vì khóc mệt mà ngủ thiếp đi
“Tỉnh?” bên kia một nam nhân ngậm điếu thuốc trong miệng đứng dậy đi tới
Ánh mắt của hắn rất nhanh rơi vào Hạ Diêu trên thân, chậc một tiếng nói: “Mới tỉnh một người?” Vừa mới nói xong, hắn liền từ tay Mã Lão Tứ giật lấy nước khoáng, đổ về phía những người khác
Trong một trận ho khan, tất cả mọi người lần lượt tỉnh táo lại
“Này,” nam nhân duỗi chân phải nhẹ nhàng đá đá lên đùi Hạ Diêu: “Ta nhìn nhóm các ngươi cũng không có mấy người bình thường, cứ nói chuyện với ngươi đi.” Hạ Diêu tựa lưng vào tường, ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Nói đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.