“Thế nào, đã quyết định sao?” Hạ Diêu quay đầu, ánh mắt bắt đầu từ Giang Chước, lần lượt đối mặt với từng người bên phe mình: “Hãy để chúng ta hai người đi, ta cam đoan, những người này, chúng ta một ai cũng sẽ không bỏ mặc.”
“Hừ, nói nghe thì êm tai, mong là ngươi nói được làm được.” Gã đàn ông uốn éo cổ, quay đầu gọi một tiếng: “Tiểu Lưu, tới cởi trói cho hai người kia.”
Tiểu Lưu lom khom thân thể một mặt nhu nhược đi tới, sau khi ngồi xổm xuống còn yếu ớt nói với Hạ Diêu một câu: “Làm phiền cô..
hơi nhích người một chút.”
Ngay sau đó, lão đại của bọn họ Bạch Ca liền một cước đá vào đầu gối hắn
“Mẹ kiếp, con mẹ nó ngươi có phải muốn chọc tức chết lão tử không?
Mã Lão Tứ ngươi lại đây, kéo hắn đi xa hết mức có thể cho ta, ta nhìn thật mẹ nó phiền tâm!”
Một gã đàn ông nhỏ thó khác vội vàng tới, khúm núm xin lỗi, túm chặt tai Tiểu Lưu mà lôi người đi
Gã họ Bạch gắt một cái, dứt khoát tự mình tới cởi trói cho Hạ Diêu và Giang Chước
Nhưng đúng vào lúc này, Hạ Diêu lại tránh qua, né tránh tay hắn, mở miệng nói: “Ngươi bây giờ thả chúng ta ra cũng vô ích, hôm nay để trốn từ khu chung cư Duy Cầm tới đây, chúng ta đã dùng hết dị năng rồi
Vẫn là chờ ngày mai đi, sáng mai hãy thả chúng ta ra ngoài.”
Hắn hừ một tiếng, đứng dậy nói: “Tùy các ngươi, thích bị trói thì cứ cột chặt vào.” Nói xong hắn định đi, Hạ Diêu vội vàng gọi lên: “Chờ chút, ta còn có vấn đề.”
“Nói.”
“Trước đó xe của chúng ta vì sao đột nhiên giống như trúng đạn nổ tung mà bị thổi bay lên
Trong tay các ngươi chẳng lẽ có thuốc nổ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hay là nói..
đây là dị năng?”
“Nói nhảm, trong thành này đi đâu mà làm thuốc nổ chứ
Đương nhiên là dị năng.” Gã đàn ông ngang đầu, thần sắc kiêu ngạo: “Nói thật cho ngươi biết đi, dị năng của lão tử chính là có thể biến đồ vật bình thường thành thuốc nổ
Ngay cả sợi dây đang trói tay chân các ngươi bây giờ, chỉ cần ta muốn, chúng nó sẽ “Bành” một tiếng, nổ nát bươm các ngươi!” Hắn đột nhiên xoay người lại gần Hạ Diêu, đưa tay nâng cằm nàng, lộ ra một nụ cười cực kỳ buồn nôn: “Cho nên, tuyệt đối đừng nghĩ làm chuyện mờ ám gì nhé.”
Hạ Diêu nghiêng đầu, nhắm mắt lại
Sau một lát, bên kia bốn người lại tiếp tục đánh bài
Một cây thuốc lá rồi một cây thuốc lá nữa hóa thành tàn thuốc, mùi khói nồng nặc lan tỏa trong không khí hun đến Lý Khang vốn có bệnh trong người ho khan không ngớt, rất nhanh đã ho đến đỏ cả mặt
Gân xanh trên cổ hắn nổi lên, trông có vẻ hơi khó thở
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc dù Vương Đại Gia đã lẳng lặng dùng dị năng giúp hắn trị liệu, nhưng hiệu quả lại không rõ rệt
Đứa bé cũng tỉnh giấc trong tiếng nói tục tĩu của các gã đàn ông và mùi khói sặc sụa, không biết là đói hay mệt, cứ khóc mãi không dứt
Dương Tiểu Tuyết tựa vào người Hạ Diêu, rõ ràng sợ hãi tột độ, nhưng vẫn cố cắn môi dưới không để mình khóc
Hạ Diêu chau mày khẽ ho khan vài tiếng, hạ giọng an ủi Tiểu Tuyết vài câu
Lúc này, một làn gió nhẹ không biết từ đâu bay tới, cuốn đi màn sương trong không khí, từng chút từng chút đưa ra ngoài cửa sổ
Hạ Diêu quay đầu đã nhìn thấy sắc mặt Giang Chước trắng bệch, trán cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước đó để giảm bớt gánh nặng cho những người khác, hắn vẫn luôn sử dụng dị năng, năng lực đã sớm tiêu hao đến gần như cực hạn, bây giờ lại còn miễn cưỡng làm việc này..
Vừa rồi cũng là vì bọn họ, nói ra muốn tự mình đi lấy thứ kia
Chính hắn rõ ràng là người cần người khác chăm sóc, sao lại còn có thể suy nghĩ vì người khác như vậy chứ
Hạ Diêu không khỏi thầm nghĩ, hắn thật đúng là một người tốt mặt lạnh tim nóng a
Trong phòng khói bớt đi rất nhiều, cuối cùng cũng không còn sặc người nữa
Giang Chước dừng lại, hít thở thật sâu nhiều lần
Lý Khang ở bên trái dễ chịu hơn chút, thở hổn hển nói với hắn: “Giang Chước lão đệ, cảm ơn ngươi nhé.”
Giang Chước nhìn hắn một cái, khẽ “Ừm” một tiếng
Kỳ thật người khác thế nào hắn căn bản cũng không quan tâm
Hắn chỉ biết là, vừa rồi làn khói kia đã khiến cô gái bên cạnh hắn ho khan ròng rã ba lần
Buổi chiều, Bạch Ca tới hỏi thăm một lần dị năng của bọn họ, và cũng yêu cầu năm người từng người biểu hiện ra
Hạ Diêu nghe vậy liền người đầu tiên mở miệng nói: “Ta cùng Lý Khang bên kia giống nhau, đều là năng lực hệ Hỏa.” Nàng nói rồi liền chế tạo ra một đốm lửa nhỏ trước mắt
Những người khác hết sức phối hợp, ai cũng không vạch trần nàng
Sáng ngày thứ hai tám giờ, Bạch Ca cởi trói dây trên người Hạ Diêu và Giang Chước, đồng thời uy hiếp nói: “Cho các ngươi ba ngày thời gian, bắt đầu từ ba ngày sau, trễ một ngày về chúng ta sẽ giết một người, cho đến khi giết sạch mới thôi, nhớ kỹ chưa?”
Hạ Diêu hoạt động một chút tay chân cứng ngắc, mở miệng nói: “Trước khi xuất phát, ta có thể xem dị năng của ngươi không
Luôn cảm thấy trên đời không thể có năng lực lợi hại như vậy, sẽ không phải là đang lừa chúng ta chứ?”
Bạch Ca cười lạnh nói: “Sao vậy, ngươi cho rằng chúng ta căn bản không có năng lực lợi hại như vậy, muốn thừa dịp hiện tại năng lực khôi phục mà phản công chúng ta?”
Hạ Diêu cười một tiếng: “Ai nha, bị ngươi đoán trúng
Thế nào, ngươi dám phô bày một chút không?” Tiếng nói của nàng vừa dứt, Giang Chước liền kịp thời khiến năm chiếc phi tiêu lăng không mà lên, bày ra một bộ dáng chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào
Bạch Ca xùy một tiếng, vẻ mặt tràn ngập khinh thường
Hắn đưa tay vỗ tay một cái, lập tức quay người đi đến kệ hàng bên cạnh giật xuống một túi kẹo cầu vồng, từ bên trong đổ ra một viên hạt đậu màu đỏ
Ngay sau đó, hắn ném viên hạt đậu đó xuống đất, chỉ nghe “Bành” một tiếng vang lên, mặt đất cứng rắn lập tức nổ tung một cái hố cạn
Trong vô số bụi mù văng ra, hắn khẽ mỉm cười nói: “Thế nào, đã thấy rõ ràng chưa?”
Hạ Diêu cười cong khóe mắt, nhẹ nhàng gật đầu: “Thấy rất rõ ràng, thật sự là đa tạ.”
Chương 12: Vết nứt 12
“Xem ra uy lực của viên đạn lớn nhỏ có liên quan đến thể tích của vật thể, hơn nữa sau khi biến vật phẩm thành đạn còn có thể khống chế thời gian bạo phá của nó, chứ không phải tự động nổ sau khi va chạm.” Hạ Diêu và Giang Chước lúc này đang ẩn nấp trong một nhà hàng nhỏ cách siêu thị một con đường.