Vết Nứt [Tận Thế]

Chương 27: Chương 27




Lý Khang cùng Giang Chước đều gật đầu, Hạ Diêu liền cất lời: “Đi, ngươi xuống đây đi.” Người đàn ông nhanh chóng chạy xuống, Giang Chước cũng thu hồi phi tiêu —— đây chỉ là món đồ dùng để hù dọa người mà thôi, giờ hắn đã không cần dựa vào thứ này để tấn công người khác
“Các ngươi tốt, ta tên Trương Dũng.” Người đàn ông nói: “Các ngươi từ đâu đến vậy
Muốn hay không vào siêu thị ăn chút gì đã, bên trong đồ ăn còn nhiều lắm đó.” “Không cần,” Hạ Diêu trong lòng vẫn cảnh giác, lại hỏi: “Ngươi vừa rồi ở trên lầu làm gì?” Trương Dũng nở nụ cười: “Không biết các ngươi có thấy không, bên kia trên quảng trường có rất nhiều quái vật, cũng không biết sau này có chạy đến đây không, cho nên bọn ta những người này bàn bạc một chút, chọn ra mấy người sở hữu dị năng, mỗi ngày thay phiên trực ban canh giữ ở đây, nếu có chuyện gì thì có thể kịp thời thông báo mọi người.” Lý Khang hỏi: “Ý ngươi là nơi đây của các ngươi còn có những người không có dị năng?” Trương Dũng sững người: “Đương nhiên, sao lại hỏi vậy, chẳng lẽ các ngươi..
đều có hết sao?” Lý Khang kinh ngạc: “Đây chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?” “A
Thế nhưng bên ta có rất nhiều người là dân thường chưa từng bị côn trùng cắn, những người sở hữu dị năng mới là số ít, tổng cộng chỉ có bảy người mà thôi.” Dáng vẻ của hắn không giống đang nói dối
Bọn họ đột nhiên đến, đối phương cũng không có thời gian chuẩn bị từ ngữ trước, trong đoạn đối thoại này hắn lại luôn trả lời rất nhanh, hoàn toàn không có sự dừng lại và chột dạ khi đang nói dối
Hạ Diêu trầm mặc một lát, mở lời nói: “Chúng ta có chút chuyện cần bàn bạc, làm phiền ngươi lui ra một chút trước.” Trương Dũng “nga” một tiếng, phối hợp lùi sang một bên, thần sắc hơi nghi hoặc, dường như không hiểu vì sao đám người này lại cảnh giác hắn, một người cũng là con người
Hạ Diêu thấy hắn lui xa, mới hạ giọng nói: “Ta định cùng hắn vào siêu thị xem xét trước, các ngươi cứ ở lại đây.” “Không được!” Giang Chước và Lý Khang đồng thanh nói
Hạ Diêu có chút buồn cười, quay đầu nhìn Trương Dũng một cái, nói: “Nếu như bọn họ thật là kẻ xấu, đây chẳng phải là một con tin có sẵn sao
Đừng lo lắng, ta bây giờ còn có dị năng nổ đạn trong người, thật sự có nguy hiểm ta sẽ trực tiếp làm nổ tung con đường phía dưới, để bọn họ không một ai thoát ra được.” “Chúng ta cũng có thể rời khỏi đây đi sang tòa nhà bên cạnh,” Giang Chước cau mày nói: “Ngươi không thể mạo hiểm như vậy.” “Không,” Hạ Diêu nói: “Trương Dũng nói nơi đây có bảy người sở hữu dị năng, hãy xem xét trước, nếu như có thể, chẳng phải vừa vặn có thể hợp tác cùng nhau sao
Đến lúc đó muốn có được vật kia sẽ dễ dàng hơn nhiều —— ta cảm thấy sự nguy hiểm này đáng để mạo hiểm.” Hơn nữa, hiện tại chỉ có nàng mới là người chắc chắn nhất có thể còn sống mà đi ra ngoài
Chương 15: Vết nứt 15
“Mọi người hiện tại đang ở khu vực vật dụng giường chiếu, ngươi biết đấy, bên đó có giường mẫu trưng bày, còn có chăn nệm các loại, vừa sạch sẽ lại tiện lợi.” Trương Dũng cùng Hạ Diêu hướng tầng hầm đầu tiên đi đến, vừa xuống lầu vừa kể tình hình nơi này
“Tính cả người mới đến hôm nay, nơi đây tổng cộng có hai mươi tư người, phần lớn là người trẻ tuổi, có chung chủ đề, cho nên đều sống chung rất tốt
Đúng rồi, tối qua bọn ta còn cùng nhau nấu lẩu ăn nữa...” “Đối với đám quái vật tụ tập trên quảng trường, các ngươi nghĩ sao?” Hạ Diêu ngắt lời hắn
Trương Dũng sững sờ một chút, ý cười dần mất: “Cái này, nói thật chúng ta bây giờ cũng rất lo lắng
Theo những người đến đây ban đầu nói, quái vật hình như bắt đầu tụ tập từ ba ngày trước, nhưng đây chỉ là ước tính thời gian thôi —— bởi vì tất cả mọi người nán lại trong siêu thị không dám tùy tiện đi ra, đến khi phát hiện thì vết nứt đã sớm có, quái vật cũng đã tụ tập không ít rồi.” Hắn thở dài, nói “Mặc dù bây giờ mọi người nhìn bề ngoài rất nhẹ nhàng, nhưng kỳ thực trong lòng đều rất lo lắng
Dù sao nơi đây cách quảng trường quá gần, vạn nhất những quái vật kia tràn ra, khẳng định sẽ có một phần chạy đến chỗ này..
Hết lần này đến lần khác nơi đây lại thật rất thích hợp để trú ẩn, cho nên hiện tại hơn hai mươi người chia làm hai phe, một phe cho rằng nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi đây, phe còn lại cho rằng ở lại mới là tốt nhất.” Đang khi nói chuyện, hai người đã xuống đến dưới lầu
Bước thêm vài bước về phía trước, liền đến lối vào siêu thị bị khóa chặt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này Hạ Diêu mới nhìn rõ, cánh cửa này lại hoàn hảo không chút hư hại
Trương Dũng tiến lên gõ mấy lần không nặng không nhẹ, bên trong liền truyền đến một giọng hỏi: “Ai?” “Là ta, còn...” hắn quay đầu nhìn Hạ Diêu một chút, vốn muốn nói còn mang theo người mới đến, nhưng nghĩ đến bộ dạng cảnh giác của đối phương mấy người, liền dứt khoát ngừng lời, tránh cho nàng hoài nghi mình đang mật báo cho người trong cửa
“A, Trương Dũng Ca à, đến lúc thay ca rồi sao?” Nương theo tiếng người nọ nói chuyện, sau một trận vang động, cửa lớn chậm rãi kéo ra một nửa
Cùng lúc đó, trong cửa cũng lộ ra một chút ánh sáng —— bên trong thắp vài ngọn nến
“Ai
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người nào đó?” phía sau cửa là một thiếu niên trông chỉ 15, 16 tuổi
Cậu ta đôi mắt to tròn đánh giá Hạ Diêu một lát, tiếp đó liền cười lên, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu: “Ngươi tốt a, ta tên Huống Dương, hoan nghênh ngươi đến đây, mau mời vào!” Hạ Diêu thấy cậu ta nhiệt tình như vậy, liền cũng xưng tên, sau khi vào cửa nhìn như lơ đãng lấy tay chạm vào cửa lớn, trong miệng hỏi: “Cánh cửa này không bị phá hư, các ngươi là làm sao vào được?” Trương Dũng đang muốn mở lời, Huống Dương nhiệt tình đã nhanh chóng chen lời: “Bởi vì nơi đây bọn ta có một người là quản lý siêu thị này, trong tay hắn liền có chìa khóa
Hắn cùng con trai của hắn là những người trốn vào siêu thị sớm nhất, sau đó những người khác mới lần lượt nghĩ đến đây.” Hạ Diêu thầm nghĩ trong lòng, nói như vậy cũng rất hợp lý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huống Dương vẫn tiếp tục nói: “Hai cha con họ đều là người rất tốt, nếu không phải bọn họ chịu mở cửa, những người khác cũng không dễ dàng trốn vào siêu thị như vậy
Chờ một lát nữa ngươi sẽ biết, tóm lại mọi người đều rất dễ hòa đồng, đồ ăn cũng có rất nhiều, ngươi đến đây thì không cần lo lắng gì cả!” Một đường đi qua, cứ cách một đoạn lại thắp một ngọn nến
Mặc dù ánh nến vô cùng ảm đạm, nhưng ít ra cũng có thể khiến người ta hơi thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.