Lít nha lít nhít bầy quái vật tựa như thủy triều phun trào dưới vết nứt kia
Trong số chúng, có con giống loài muỗi mọc ra giác hút, có con tựa loài bọ ngựa mọc ra những chiếc càng như lưỡi hái, lại có những con hình thù kỳ quái không thể tả là giống thứ gì
Thậm chí có một con quái vật khổng lồ, trông hệt như một ngọn núi, chỉ riêng nó đã chiếm cứ một phần rất lớn không gian
Hạ Diêu càng nhìn, càng kinh hồn táng đảm
Không biết từ lúc nào, nàng ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn trọng từng li từng tí, mãi đến khi cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí mới chợt bừng tỉnh
Nàng véo vào đùi một cái, nắm chặt đôi tay không tự chủ run rẩy, ép buộc đôi mắt mình một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ
Trừ những sinh vật hình thù kỳ quái kia ra, kỳ thực cũng có những con trông tương đối bình thường – hoặc nói là ưa nhìn
Trong số đó có một thiếu niên hoàn toàn giữ nguyên hình dáng con người, nếu không phải hắn đang lơ lửng trên đỉnh đầu đám quái vật và sống chung hòa thuận với chúng, Hạ Diêu tuyệt đối không thể nghĩ ra hắn lại không phải con người
Lại có những sinh vật nhỏ như tinh linh mọc ra đôi cánh mờ ảo, hoặc một đóa hoa hồng khổng lồ đang sải bước trên lục địa..
Chỉ có những thứ con người không nghĩ tới, chứ không có những thứ chúng không thể mọc ra được
Bất quá – Hạ Diêu hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho đầu óc thanh tỉnh: những quái vật này rõ ràng đều đang tìm mọi cách đẩy nhau về phía trung tâm, nhưng không hề có bất kỳ con nào động thủ đánh nhau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhất là những quái vật chạy đến phía sau, bởi vì phía trước bị chặn quá nhiều, khiến chúng hoàn toàn không thể tiếp cận vết nứt để thu được sức mạnh tiến hóa
Nhưng dù là như vậy, chúng cũng chỉ dùng thân thể đẩy về phía trước – tựa như dòng người ở nhà ga vào thời kỳ xuân vận
Tựa hồ giữa chúng tồn tại một hệ thống chung sống vô cùng hài hòa, bất luận mạnh yếu, chúng đều từ đầu đến cuối sẽ không ra tay với đồng loại
Điều này thậm chí còn tốt hơn cả loài người..
Dù sao ngay cả con người cũng thường xuyên xảy ra ẩu đả hoặc chém giết
“Ngươi quả nhiên là đến xem cái này sao.” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói lười biếng
Hạ Diêu vốn đang căng thẳng thần kinh vì đám quái vật kia, đột nhiên nghe thấy giọng nói này, lập tức toàn thân lông tơ đều dựng đứng
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, thân thể nàng đã đi trước một bước – Nàng cấp tốc cầm lấy chậu hoa giả trang trí trên bàn cà phê, biến nó thành lựu đạn
Có lẽ vì trong tay có vũ khí, nàng cũng lập tức bình tĩnh lại
“A, một chậu hoa giả thì làm được gì, ngươi định dùng nó để công kích ta sao?” Người vừa nói chuyện bên ngoài cửa lớn quán cà phê vừa đi vào
Hạ Diêu sắc mặt nhàn nhạt đặt vật đó về chỗ cũ, quay đầu nhìn về phía người tới: “Quách An, ngươi tới làm gì?”
“Địch ý đừng nặng như vậy, cho dù có, cũng đừng lộ ra ngoài.” Quách An nghiêng đầu cười khẽ, đôi mắt cong cong nhìn Hạ Diêu, chậm rãi nói: “Địch ý của người thông minh từ trước tới giờ không lộ ra ngoài, ngay khoảnh khắc ngươi phát giác ra, ngươi đã thành một bộ thi thể rồi
Hiểu không?”
Hạ Diêu mím môi, mỉm cười: “Thụ giáo
Vậy thì, ngươi cũng là nhìn ngắm phong cảnh?”
“Đúng vậy..
Phong cảnh này thật khó gặp a.” Quách An không ngừng tiến tới, nhưng dừng lại ở vị trí cách cửa sổ sát đất chừng ba thước để tránh không cẩn thận bị những thứ bên ngoài phát giác
Hạ Diêu xê dịch ra khỏi giữa bàn, mới đứng dậy đi tới
Quách An cười híp mắt nhìn nàng, miệng nói: “Nói xem, các ngươi tới đây có mục đích gì không
Có lẽ chúng ta có thể hợp tác đó.”
“Mục đích?” Hạ Diêu tìm một chiếc ghế sofa ngồi xuống, làm ra vẻ thoải mái mà vắt chéo chân, giống hắn chậm rãi nói: “Mục đích rất đơn giản, chính là muốn tìm một nơi tị nạn
Chúng ta đều là cư dân phụ cận, biết nơi này có một siêu thị dưới lòng đất...”
“Dừng.” Quách An bỗng nhiên giơ tay làm một thủ thế tạm dừng
Trong ánh mắt Hạ Diêu, hắn trầm thấp cười lên, lộ ra một hàm răng trắng nõn: “Có đôi khi, lời giải thích đừng quá vẹn toàn, nếu không lại càng giống như trong lòng có quỷ đó.”
“...” Hạ Diêu nhịn không được hỏi: “Ngươi trước kia là lão sư sao?” Sao lại thích dạy người khác như vậy
Quách An tựa như không nghe ra được ý châm chọc, đứng đắn đáp: “Không, chỉ là kẻ vô công rồi nghề – ngẫu nhiên vào cục cảnh sát ở vài ngày loại đó.” Hắn nói, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi đối diện Hạ Diêu, chống tay lên đầu gối, thân thể hơi nghiêng về phía trước: “Trở lại chuyện chính, nói thẳng đi, các ngươi có phải vì viên đồ vật màu đỏ dưới vết nứt mà đến không?”
Hạ Diêu nghe vậy, hơi kinh hãi
Nàng vừa mới nhìn ra ngoài, phát hiện cơ thể của những quái vật kia gần như che kín trung tâm, từ nơi này căn bản không nhìn thấy vật kia
Vốn dĩ vì không xác định người trong siêu thị có biết đến sự tồn tại của nó hay không, còn dự định từ từ dò hỏi tin tức từ những người này, không ngờ lại..
Nên nói là bớt đi một chút công sức sao
“Cái này không có gì đáng ngạc nhiên, ta là một trong những người tới đây sớm nhất
Khi vết nứt xuất hiện ta đang ở trên lầu, là ta tận mắt thấy nó phun ra một viên cầu màu đỏ.” Khóe miệng Quách An nhếch lên, cười híp mắt nói: “Nhưng về sự tồn tại của vật đó..
Cho đến hiện tại, toàn bộ siêu thị chỉ có một mình ta biết.”
Hạ Diêu biết, Quách An không phải đang gài bẫy nàng – bởi vì hắn nói chính xác ra hình dạng và màu sắc của vật kia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ là..
Nàng dõi theo ánh mắt hắn, trầm giọng hỏi: “Ngươi vì sao không nói cho bọn họ, ngược lại nói với ta, một kẻ mới đến này?”
Chương 17: Vết nứt 17
“Ngươi cho rằng, những người trong siêu thị kia thật sự tốt đẹp như vẻ bề ngoài của họ sao?”
“Biết vì sao trong siêu thị phần lớn là người thanh niên không?” Quách An dựa lưng vào ghế, cười nhạt một tiếng nói với Hạ Diêu: “Bởi vì người già và trẻ nhỏ đều không vào được cửa
Đội của các ngươi sở dĩ ngoại lệ, là vì các ngươi là dị năng giả.”
Trong lòng Hạ Diêu hơi ngạc nhiên, quả thực..
Trong hơn hai mươi người kia, chỉ có hai trung niên nhân khá lớn tuổi, còn lại đều là người trẻ tuổi
Nàng vốn cho rằng nguyên nhân là người già và trẻ nhỏ yếu thế nhất trước tai nạn như thế này, nên phần lớn đã gặp nạn, không ngờ lại là người trong siêu thị đã từ chối không cho họ vào.