Vĩnh Dạ Thần Hành

Chương 74: Trấn thủ




Chàng trai đeo tai nghe rất nhanh chóng nhìn thấy một nhúm tóc của mình trên mặt đất, không khỏi ngẩn người, bắp thịt toàn thân co rút, từng đợt mồ hôi lạnh từ lưng chảy ròng ròng xuống
Hắn hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, không chút nghi ngờ, nếu không phải Hứa Thâm giữ lại, vừa rồi nhát chém kia không phải là tóc mà là đầu
Kiếm đó nhanh thật…
Tuyết tỷ ba người đều nheo mắt nhìn chăm chú Hứa Thâm, kiếm vừa rồi ra chiêu quá nhanh, kiếm pháp kiểm soát quá tuyệt vời, chắc chắn là vô cùng hiếm thấy
Không hề nghi ngờ, cái tên được triệu tập tới này, tuyệt đối có chút tài năng
“Như vậy tính là thông qua chứ?” Hứa Thâm quay đầu nhìn về phía Tuyết tỷ, lần nữa xác nhận
“Hắn chủ quan, bất quá, là do ngươi đánh lạc hướng khiến hắn lơ là mất cảnh giác, cũng tính là năng lực tác chiến của ngươi, ngươi thắng.” Tuyết tỷ kết luận:
“Ngươi có tư cách vào đội.”
Hứa Thâm nhẹ nhõm thở ra: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn chính ngươi là được, đội 2 của chúng ta không nuôi kẻ yếu, bởi vì ngươi đến, đội phó của ta chuyển đến đội hình một, cũng vừa lúc thiếu người.”
Tuyết tỷ đứng dậy, nói với Hứa Thâm: “Hiện tại chính thức giới thiệu với ngươi, ta tên Mục Tuyết, vị này là Ba Diệp, hắn là La Hoa, người bị ngươi đánh bại tên Cố Thu Phong.”
Chàng trai đeo tai nghe hoàn hồn, thấy Tuyết tỷ liếc mắt, không khỏi rùng mình, biết mình không có quả ngon để ăn
Hắn vội vàng nói với Hứa Thâm: “Để chúng ta thử lại lần nữa, vừa rồi ta chủ quan, chưa kịp tránh!”
“Thua là thua, lúc đi săn Khư sẽ cho ngươi thêm cơ hội thứ hai.” Tuyết tỷ bỗng nhiên tức giận nói
Cố Thu Phong biến sắc, lập tức im bặt, chỉ là ánh mắt phức tạp, không tài nào chấp nhận việc mình thất bại
“Một khi cầm kiếm lên, liền phải chuẩn bị cho việc sinh tử đánh cược, toàn lực ứng phó, bất kể đối thủ là ai, là người hay là Khư, là trẻ con hay là lão nhân!” Mục Tuyết nghiêm giọng quát mắng
Cố Thu Phong cúi đầu xuống, chấp nhận bị phê bình
Hai người kia đều đánh giá Hứa Thâm, nói thật, họ cảm thấy Cố Thu Phong cũng không thể trách, hắn thất bại không liên quan nhiều đến khinh địch
Vừa rồi kiếm đó, họ đứng bên cạnh cảm nhận rất sâu sắc, quá nhanh, căn bản không có thời gian phản ứng, thêm vào việc Hứa Thâm từ đầu đến cuối không hề rút kiếm, cứ vậy đi đến
Ai cũng cho rằng, hắn sẽ rút kiếm trước, rồi mới ra tay
Ai biết đâu rút kiếm chính là kết thúc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Toàn bộ động tác mạch lạc, nhanh đến mức mắt vừa nhìn thấy, đã kết thúc
“Trước đây ngươi ở đội nào giữ chức đội trưởng?” Ba Diệp ánh mắt lấp lánh, trầm giọng hỏi
Hứa Thâm ngẩn người, lắc đầu nói: “Ta là đội viên đội 17.”
“Đội viên?” Ba Diệp cùng La Hoa đều hơi giật mình: “Đội trưởng đội 17 mạnh đến thế à, thực lực của ngươi thế mà chỉ là đội viên?”
“À….” Hứa Thâm có chút không biết nên miêu tả như thế nào
“Cũng được thôi, vừa rồi thật ra ta đã toàn lực ứng phó, nếu không thắng được, ta cũng chỉ có thể nhận thua.” Hứa Thâm thành thật nói
“À.”
Ba Diệp cùng La Hoa cười, mặt ai cũng có vẻ "Ngươi thấy ta giống kẻ ngốc à
Mục Tuyết nhìn Hứa Thâm, nói: “Toàn lực ứng phó là chuyện tốt, nhưng chiến thuật đánh lạc hướng kiểu của ngươi chỉ có thể dùng với người, đổi lại là Khư, nó sẽ không cho ngươi đến gần, cũng sẽ không quan tâm ngươi rút kiếm trước hay không.”
Rõ ràng, cô cảm thấy Hứa Thâm thắng, ít nhiều có chút ý nghĩa đánh lén
Chỉ là đánh lén thành công cũng là thành công, cô sẽ không khinh thị bất cứ cách thức chiến thắng nào
Hứa Thâm nghe thấy cô nhắc nhở, khẽ gật đầu: “Khi chém Khư ta cũng sẽ không làm vậy.”
“Vậy thì tốt.”
Mục Tuyết gật đầu, nói: “Nói với ngươi quy tắc của đội 2, khác với các đội khác, mỗi tuần chúng ta đều cần tiến hành huấn luyện và đối chiến một lần, đảm bảo cảnh giác chiến đấu cho các ngươi, nếu như đối chiến, người thua cần trả cho người thắng 5000 Luka tệ, nói cách khác, nếu như ngươi cứ thua mãi, tiền lương năm vạn mỗi tháng của ngươi, có thể sẽ bị trừ mất hai vạn.”
“Như vậy, tiêu chuẩn tiền lương liền ngang với đội hình thứ hai rồi, dù sao ta đã nói, đội của ta không nuôi kẻ yếu.”
Hứa Thâm ngẩn người, không ngờ đội hình thứ nhất lại khắc nghiệt như vậy
Bất quá, ngày thường hắn đều tự huấn luyện, đối với loại huấn luyện và đối chiến này ngược lại không bài xích, hắn còn đang lo tự mình huấn luyện quá nhàm chán, không tìm được đối thủ luyện tập đây
Còn về đối chiến..
Hắn liếc nhìn Cố Thu Phong bên cạnh, như nhìn thấy 5000 Luka tệ đang đi tới
Cố Thu Phong thấy Hứa Thâm liếc sang, lập tức giận tím mặt
Ánh mắt đó là có ý gì?
Tên này, mới tới đã học được bắt nạt người?
“Đừng tưởng ta thua ngươi, ngươi liền có thể dựa vào ta mà kiếm tiền!” Cố Thu Phong nghiến răng: “Hôm nay là ta chủ quan, lần sau không để ngươi như thế đâu!”
Mục Tuyết hờ hững nói: “Đối chiến là do ta phân phối, không phải do các ngươi tự chọn, đương nhiên nếu tự các ngươi chọn, song phương đồng ý cũng được… Được rồi, đó chỉ là quy tắc cơ bản trong đội, tóm lại dù không có nhiệm vụ, cũng sẽ không rảnh rang nhẹ nhàng, ngươi phải có tâm lý chuẩn bị.”
“Ừm.” Hứa Thâm gật đầu
“Đội hình một của chúng ta khác với các đội khác, ngoài việc thi hành nhiệm vụ ra, còn phải giám hộ địa bàn.” Mục Tuyết nói với Hứa Thâm: “Mỗi người đều có quảng trường riêng phụ trách, trong quảng trường xuất hiện Khư, ngoại trừ cấp C, thì cấp D và E đều do tự ngươi đi giải quyết!”
“Ngươi tương đương với quan trị an khu vực.”
“Đương nhiên, ngươi cũng sẽ nhận được một ít tỉ lệ tiền thuế tương ứng của khu vực đó.”
“Khu vực do ngươi quản lý càng an toàn, người ta thu được thuế càng nhiều, tiền ngươi có thể chia cũng sẽ càng nhiều, đây là phúc lợi chỉ đội hình một mới có, đương nhiên cũng sẽ mệt hơn chút.”
Hứa Thâm kinh ngạc hỏi: “Vậy có thể chia được bao nhiêu tiền thuế?”
“Mỗi tháng ngoài định mức thấp nhất năm vạn, trị an tốt mười vạn cũng không thành vấn đề.”
Hứa Thâm trố mắt, vậy tính cả tiền lương, và tiền thưởng thi hành nhiệm vụ, một tháng mười mấy vạn là chắc
“Chúng ta dù sao cũng là đội hình một, chiến lực đỉnh cao của cục Khư, nếu có thể đột phá đến hình thái thứ hai, coi như trở thành nhân vật lớn thật sự.”
La Hoa thấy Hứa Thâm kinh ngạc, cười nhẹ nói: “Số tiền này so với tiền của đám nhà giàu kiếm được, thực ra chẳng đáng gì.”
Hứa Thâm khẽ giật mình, nghĩ đến khu nhà cao cấp 300 vạn kia..
Cũng phải hai năm phấn đấu trở lên, may ra có được
Nhưng..
Nhân viên chém Khư, còn là ở tuyến đầu đội hình một, ai có thể đảm bảo mình sống sót sau hai năm?
Nghĩ tới những điều này, tâm trạng hưng phấn của Hứa Thâm lập tức trở nên bình tĩnh lại
“Đội chúng ta đang chuẩn bị nhận nhiệm vụ Khư cấp C, nên ngươi cần chuẩn bị cho tốt, Khư cấp C và cấp D khác nhau rất nhiều, gian xảo đa dạng, một số giỏi ngụy trang, vẻ ngoài không khác gì nhân loại, đợi đến nhiệm vụ lần sau, ngươi sẽ được thể nghiệm kỹ hơn.” Mục Tuyết nói
Trong đầu Hứa Thâm hiện ra rất nhiều khuôn mặt, khẽ gật đầu
Cô nói đúng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đây là nơi tụ tập bình thường, đội của chúng ta mỗi người đều có phòng riêng tại quảng trường trấn giữ, cục cũng sẽ phân cho ngươi một căn, giá trị khoảng 10 vạn, dù sao không phải khu vực tốt như nội thành, ngươi cứ coi đi, nếu ghét bỏ, thì tự bỏ thêm tiền đổi sang căn lớn hơn.” Mục Tuyết nói
“Hiểu rồi.”
Mới vào đội, lãnh đạo cấp cho một căn phòng 10 vạn, phải nói, đãi ngộ của đội hình một vượt xa các đội khác
“La Hoa, dẫn cậu ấy đi đến quảng trường lão Từ trấn thủ đi, sau này tiểu Hứa cậu phụ trách ở đó, nhớ kỹ, nếu xảy ra chuyện Khư, cậu nhất định phải xử lý, nếu để xảy ra ảnh hưởng lớn tại chỗ, bên sở tuần tra khiếu nại lên cục, thì cậu sẽ bị phạt, bị trừ tiền công.” Mục Tuyết nghiêm túc nói
“Hiểu rồi.”
Hứa Thâm gật đầu, đội hình một đã có chút cảm giác trấn giữ một phương rồi
“Giải tán.”
Mục Tuyết phất tay, liền dẫn đầu xoay người rời đi, gót giày cao gót vang lên, để lại bóng lưng cao gầy, uyển chuyển
Ba Diệp và Cố Thu Phong cũng đều đi, La Hoa nói với Hứa Thâm: “Đi thôi, tôi lái xe đưa cậu đến quảng trường phó đội trưởng trước kia trấn thủ, khu vực đó không tệ, lúc trước phó đội trưởng trấn thủ nơi đó, quản lý rất tốt, cậu tiếp quản cũng nhẹ nhàng.”
“Được.”





[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong sở bảo vệ thành phố
Cánh cửa phòng làm việc của thẩm phán trung niên bỗng bị đá văng, một bóng người đi vào
“Hử?”
Thẩm phán trung niên đang pha trà ngẩng đầu, mặt trầm xuống, vừa định quát mắng, nhưng sắc mặt lại thay đổi, vội vàng đứng dậy, nói: “Ngài là?”
“Ngươi là người phụ trách vụ án Gia Phổ Lâm?” Người vào mang theo một chiếc mặt nạ hề, phát ra giọng khàn khàn
Thẩm phán trung niên trong lòng hẫng một cái, phản ứng rất nhanh: “Không sai, vụ án này vẫn đang trong quá trình điều tra, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ...”
“Không cần, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, có bao nhiêu người tình nghi, đưa hết tư liệu và địa chỉ của họ cho ta.” Mặt nạ hề nói
Thẩm phán trung niên giật mình, cẩn thận nghiêm túc nói: “Đây đều là thông tin bí mật… Ngài là?”
“Hì hì, ngươi đoán xem?” Người mang mặt nạ hề bỗng nhiên phát ra một tiếng cười quái dị, sắc nhọn, nhưng lại biến thành giọng khàn khàn trước đó: “Ta lặp lại lần nữa, đưa tư liệu những người tình nghi cho ta.”
“Nhưng mà…”
Mấy phút sau, mặt nạ hề rời khỏi phòng làm việc
Mà bên trong phòng làm việc một mảnh hỗn độn, thẩm phán trung niên miệng phun máu tươi, dựa vào tường, trong mắt hiện ra vẻ kinh hãi: “Những tên điên ở nội thành này…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.