Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 616: Liên quân ba triều




Táng Long cốc
Cơ yêu tinh đã đứng trên vách núi hồi lâu, mày ngài nhẹ chau lại, gió lạnh thổi qua làn váy, vẻ u sầu quanh quẩn trong lòng
Ngay khi nàng muốn từ bỏ, chuẩn bị quay người rời đi thì cách đó không xa xuất hiện một bóng người
Càng ngày càng gần
Bóng dáng mặc một bộ thanh sam lại quen thuộc như thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cơ yêu tinh thở một hơi dài nhẹ nhõm
Hai mươi năm trôi qua, Tô Tử Mặc vẫn giống như trước kia không có gì khác biệt, chỉ là trên người có thêm một loại khí chất đặc biệt, khó nói lên lời
Trong lòng Cơ yêu tinh hơi động, vẫn lợi dụng Khuy Linh thuật dò xét đan điền của Tô Tử Mặc một chút
Ngay sau đó, trong mắt của nàng hiện lên vẻ nuối tiếc
“Ai, đan điền bị đánh nát thì làm sao có thể khôi phục, ngược lại là ta suy nghĩ nhiều.”
Trong lòng Cơ yêu tinh thầm than
Nàng dò xét thì chỉ thấy trong đan điền của Tô Tử Mặc như một đầm nước đọng, không có chút linh lực nào
Trên thực tế, sau khi trải qua kiếp nạn này, đan điền của Tô Tử Mặc đúng là đã khác trước đó
Kim Đan vỡ vụn tạo ra một tồn tại như lỗ đen
Hoa Vô Ưu chính là giấu trong hắc động này
Chỉ cần Tô Tử Mặc không sử dụng linh lực thì tu sĩ khác căn bản không dò được, chỉ có thể thấy ra một đan điền trống rỗng
Nếu trước đó hoàn toàn không biết gì về hắn cả, trong mắt đám người chung quanh thì hắn chính là một phàm nhân cực kỳ phổ thông
“Tử Mặc, những năm gần đây ngươi vẫn khỏe chứ”
Cơ yêu tinh khó có dịp không nói đùa, ngược lại có chút đa sầu đa cảm, trong mắt lộ ra một tia đau lòng cùng thương tiếc
Người đứng trước mắt nàng này, ở hai mươi năm trước đã tỏa ra quang mang vạn trượng biết bao
Đừng nói là Bắc Vực, ngay cả một số tu sĩ trên toàn đại lục Thiên Hoang đều từng nghe nói về hắn
Mà bây giờ, đừng nói là đại lục Thiên Hoang, cho dù là đại đa số người ở Bắc Vực, chỉ sợ đều đã quên mất hắn
Tô Tử Mặc bình tĩnh nói ra: “Ta không sao.”
“Ta biết Tô tiên sinh ở đâu, ta dẫn ngươi đi.”
Tô Hồng còn không thừa nhiều thọ nguyên, hai người càng gặp nhau sớm càng tốt, Cơ yêu tinh biết suy nghĩ lúc này trong lòng Tô Tử Mặc, không chần chờ nữa, quay người đi đầu
Tô Tử Mặc theo sát phía sau
Hai người một đường phi nhanh, vượt qua phế tích Đại Càn
Đi vào chỗ sâu trong Đế cung, nhìn qua vết máu loang lổ trong phế tích dưới chân, Tô Tử Mặc dừng lại thân hình
Hai mươi năm trước, Chu Quả xuất thế, thiên kiêu ở Bắc Vực tề tụ
Trong trận chiến kia không biết đã có bao nhiêu thiên kiêu chôn xương ở nơi này
Một mồi lửa kia đã đốt cả nửa bầu trời
Loại nham tương màu vàng kim kia có nhiệt độ cực cao, đã thiêu hủy mặt đất thủng trăm ngàn lỗ, cung điện dưới đất đã sớm sụp đổ, chôn sâu địa huyệt kia xuống
Ngọn núi lửa thần bí kim sắc kia cũng bị vùi lấp ở sâu dưới lòng đất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc kệ ở trong đó có bí mật gì, chỉ sợ đều sẽ không có người nào biết được
Thoáng dừng lại, Tô Tử Mặc đuổi theo Cơ yêu tinh, đột nhiên hỏi: “Dao Tuyết có phải gặp phiền toái gì hay không”
Tô Hồng gặp bệnh tình nguy kịch, nếu Cơ Dao Tuyết biết được chuyện này, nhất định sẽ tự đến đây thông báo
Trừ phi nàng gặp phải phiền toái, không thể thoát thân ra
“Ừm.”
Cơ yêu tinh gật gật đầu, nói: “Những năm gần đây, Bắc Vực liên tiếp xảy ra chiến loạn, chư hầu cùng xuất hiện, tam đại vương triều còn lại đều đang nhìn chằm chằm, triều đường Đại Chu cũng rung chuyển bất an, loạn trong giặc ngoài.”
“Hai năm trước, tam đại vương triều Hạ, Thương, U liên thủ, tạo thành liên quân ba triều, xâm phạm tới biên cảnh Đại Chu, muốn hủy diệt Đại Chu, chia cắt cương thổ.”
Tô Tử Mặc nhìn như tùy ý hỏi: “Chinh chiến giữa các Vương triều sẽ có tu sĩ cấp bậc gì tham gia?”
“Quân đội phần lớn do Trúc Cơ, Kim Đan tạo thành, đương nhiên cũng có Nguyên Anh Chân Quân theo quân xuất chinh
Phản Hư Đạo Nhân sẽ không xuất hiện ở trên chiến trường tiền tuyến
Trừ phi liên quân ba triều đánh tới Vương thành thì mới có cường giả Phản Hư cảnh ra mặt, tiến hành trận chiến cuối cùng!” Cơ yêu tinh nói ra
Tô Tử Mặc ừ một tiếng
Cơ yêu tinh tiếp tục nói ra: “Tỷ tỷ dẫn theo đại quân ngự giá thân chinh, chống lại ngoại địch, ở bên ngoài đã có gần hai năm mà chưa từng trở về, căn bản không rõ ràng tình huống của Tô tiên sinh.”
Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày
Cơ yêu tinh liền vội vàng nói: “Nhưng ngươi yên tâm, tỷ tỷ không việc gì, Cố di ẫn luôn đi theo ở bên người nàng.”
Tô Tử Mặc trầm mặc không nói gì
Chỉ thông qua đôi câu vài lời của Cơ yêu tinh, hắn đã đoán được tình cảnh của Cơ Dao Tuyết thật không ổn
Cho dù không lo tính mệnh nhưng chỉ sợ cũng bị phiền phức quấn thân
Tam đại vương triều đã liên thủ, đối với cương vực vương triều Đại Chu là tình thế bắt buộc
Liên quân đến gần, nếu chỉ dựa vào nội tình Đại Chu thì cho dù có địa thế, chỉ sợ cũng khó mà ngăn cản liên quân ba triều chinh phạt
Cơ Dao Tuyết đi hai năm chưa về, có thể thấy được thế cục ác liệt
Huống chi trên chiến trường luôn thay đổi trong nháy mắt, chuyện gì cũng có thể xảy ra
Cho dù có đại tổng quản Cố Tích của Thiên Bảo các đi theo bên người, Cơ Dao Tuyết cũng chưa chắc đã an toàn tuyệt đối..
Hai người ngày đêm chạy vội gần như không hề ngừng lại
Mấy ngày sau đã chạy tới trong vương thành Đại Chu
Vì muốn tranh tai mắt của mọi người để không gây nên phiền toái không cần thiết, Tô Tử Mặc ngồi bên trong liễn xa của Cơ yêu tinh, một đường đi vào Vương cung, bảy lần chuyển tám lần rẽ mới đi tới một chỗ bí ẩn trong Vương cung
Không bao lâu sau, Cơ yêu tinh mang theo Tô Tử Mặc đi vào một căn phòng, nói khẽ: “Ta ở bên ngoài, sẽ không theo vào đâu, có chuyện gì thì gọi ta.”
Tô Tử Mặc gật gật đầu
Đứng yên ở trước cửa, Tô Tử Mặc mãi vẫn không dám đẩy cửa
Hắn thậm chí đã xòe bàn tay ra, chạm đến trên cửa nhưng lại không dám dùng sức đẩy ra
Tô Tử Mặc biết đại ca Tô Hồng của hắn đang ở bên trong
Hắn đã cảm nhận được người trong phòng tản ra khí tức già nua
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Càng như vậy, hắn lại càng không dám đẩy cửa ra
“Tử Mặc, là ngươi sao?”
Nhưng lúc này, trong phòng vang lên một giọng nói
Có chút suy yếu, có chút khàn khàn
Trong chốc lát, trong đầu Tô Tử Mặc nhớ lại vô số hình ảnh
“Tử Mặc, không cho ngươi học võ, trở về đọc sách!”
“Con ngựa này mà tên là ‘Truy Phong’, rất có linh tính, rất có duyên với ngươi, sau này sẽ là của ngươi.”
“Tử Mặc, chỉ cần lần này ngươi có thể thi đậu Tú Tài, đại ca sẽ thưởng cho ngươi một tòa phủ đệ...”
Giọng nói này đã không còn trầm ổn hữu lực giống lúc trước nữa
Nhưng lại đánh thức rất nhiều ký ức của Tô Tử Mặc
Trong chốc lát, Tô Tử Mặc cảm giác được trong mũi chua xót, trực tiếp đẩy cửa vào, nói: “Đại ca, là ta!”
Mặc dù sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy Tô Hồng, tâm thần của Tô Tử Mặc vẫn run lên một cái
Đại ca già rồi
Thời gian giống như là một thanh đao khắc vô tình, đã lưu lại từng dấu vết trên mặt của Tô Hồng
Nếu không tận mắt nhìn thấy, Tô Tử Mặc rất khó tưởng tượng, lão nhân gần đất xa trời trước mắt này lại là người năm đó từng cầm một cây hàn thiết lịch suối thương trong tay, từng suất lĩnh Huyền Giáp thiết kỵ, rong ruổi sa trường, tung hoành thiên hạ
Đó là hăng hái bực nào
Qua mấy chục năm
Tô Hồng mới sáu mươi tuổi mà nhìn qua lại giống như là một ông lão trăm tuổi
Đầu tóc bạc trắng, hai mắt đục ngầu
Chỉ có ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc là vẫn hiền lành trấn an như cũ
Tô Tử Mặc bước nhanh về phía trước, quỳ gối trước giường Tô Hồng, nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay của hắn
Bàn tay Tô Tử Mặc run lên một cái
Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, sinh cơ trong cơ thể Tô Hồng đang trôi qua từng chút một chút, tạng phủ đều đã bắt đầu suy kiệt
Thọ nguyên của Tô Hồng đã hết, thời gian còn lại vốn không nhiều, dù có là thần tiên đến cũng không cứu lại được
“Ta đã tới chậm.”
Tô Tử Mặc cúi thấp đầu, âm thanh run rẩy
“Không muộn, không muộn.”
Tô Hồng nhè nhẹ vỗ vào bàn tay Tô Tử Mặc, an ủi hắn, nói: “Trước khi chia tay, thấy ngươi không việc gì, ta cũng coi như không còn tiếc nuối.”
“Ai.”
Ngay sau đó, Tô Hồng lại than nhẹ một tiếng, nói: “Chỉ đáng tiếc không thể nhìn thấy tiểu Ngưng, không biết hiện tại nha đầu này thế nào, có bị ủy khuất.”
“Ngươi biết tính tình muội ấy mềm mỏng, không có chúng ta ở bên người, có người khi dễ muội ấy thì làm sao bây giờ nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.