Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 700: Giương cung bạt kiếm




Sau một thoáng yên lặng ngắn ngủi, trong đám người lại truyền đến từng đợt xôn xao
Đám tu sĩ đứng vây quanh đó cũng đều kinh hô thành tiếng
“Hí
Lại là hắn!”
“Lại là yêu nghiệt Thần Hoàng đảo-Tô Tử Mặc”
“Nghe nói lúc trước hắn đã phát động thú triều, tiêu diệt sạch tu sĩ Lưu Ly cung trong một tòa cổ thành ở chiến trường Thượng Cổ, toàn quân Lưu Ly cung bị diệt, chỉ có một số ít tu sĩ là trốn thoát!”
“A!”
Ta tên là Tô Tử Mặc
Lời nói vân đạm phong khinh
Ngôn ngữ cũng không có vẻ coi trời bằng vung gì
Nhưng lại chấn nhiếp toàn trường
Ba chữ Tô Tử Mặc chính là khí thế lớn nhất
Ít nhất ở bên trong chiến trường thượng cổ trung cấp này, cái tên này đáng sợ hơn bất kỳ siêu cấp tông môn nào
Tư Đồ Sư của Luyện Thi giáo và Nhiếp Hạo của Hỗn Nguyên tông nghe được cái tên này cũng khẽ biến sắc, con ngươi khẽ co rút lại một chút, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lãnh Minh nhíu chặt lông mày, ánh mắt lạnh lùng
Nếu như Tô Tử Mặc còn bị xưng là ‘Tiểu nhân vật’, vậy những người khác chỉ sợ chỉ có thể xưng là phế vật
Ngay cả Từ Thành của Phong Lôi điện vốn luôn cao ngạo không thèm quan tâm tới bất cứ chuyện gì cũng chậm rãi cúi đầu xuống, hai mắt híp lại, nhìn chòng chọc vào Tô Tử Mặc, trong đôi mắt lấp lóe lôi quang
“Tô Tử Mặc-Song sinh dị tượng”
Trong mắt Từ Thành toát ra một tia nghiền ngẫm
Chín người nhóc mập mạp bị mấy ngàn tu sĩ vây quanh, khí thế yếu ớt giống như lúc nào cũng sẽ bị tấn công đến mức hài cốt không còn
Nhưng sau khi Tô Tử Mặc lên tiếng, khí tràng xung quanh chín người này vậy mà có thể giằng co chống lại cùng mấy ngàn vị tu sĩ của ba đại tông môn mà không rơi vào thế hạ phong
Ở trong chiến trường Thượng Cổ, hung danh của Tô Tử Mặc đã gần bằng với Đế Dận
“Sư huynh, đây chính là tiểu nhân vật mà ngươi nói, khẩu khí của ngươi thật lớn.”
Thấy khí thế dần thay đổi, nhóc mập mạp cũng thả lỏng hơn, cười hì hì nói
Thần sắc Lãnh Minh âm trầm, không để ý tới nhóc mập mạp mà chỉ quay đầu nhìn về phía Tô Tử Mặc, khẽ ôm quyền rồi trầm giọng nói: “Đại danh của Tô đạo hữu, tại hạ sớm đã nghe thấy, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tô Tử Mặc vẫn thản nhiên, căn bản không thèm để ý tới lời hắn nói
Trong lòng Lãnh Minh nổi lên sát cơ, trên mặt lại cười khan một tiếng, tiếp tục nói ra: “Tô đạo hữu, đây là tranh đấu giữa đệ tử Mộ tông, chỉ cần ngươi đồng ý khoanh tay đứng nhìn, không đếm xỉa đến, tại hạ nhất định có hồi báo!”
“A”
Tô Tử Mặc nhíu lông mày, hỏi ngược lại: “Ta muốn Hoàng Tuyền Đồ, ngươi sẽ cho ta sao?”
“Ha ha ha ha!”
Lần này đến lượt đám người nhóc mập mạp cười ha ha
Lãnh Minh hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng, kìm chế cảm xúc, gượng cười nói: “Đạo hữu nói đùa rồi, Hoàng Tuyền Đồ là chí bảo của Mộ tông, ta không thể cho ngươi
Ngoài Hoàng Tuyền Đồ ra, bảo vật ở trong mộ lớn này tùy ngươi chọn chọn!”
“Như thế thì không được!”
Không đợi Tô Tử Mặc lên tiệng, Từ Thành đứng bên cạnh lại lên tiếng cắt ngang, lạnh lùng nói: “« Tử Điện Quyết» trong đại mộ này nhất định phải cho ta!”
Tô Tử Mặc không tỏ vẻ gì
“Lôi Hoàng truyền thừa, có một bộ phận ở trong Phong Lôi điện
Đương nhiên, Phong Lôi điện cũng không phải do Lôi Hoàng khai sáng, mà là do đệ tử của Lôi Hoàng sáng tạo
Đó chính là một bộ công pháp mà Phong Lôi điện thiếu hụt.”
Lâm Huyền Cơ vận chuyển một loại pháp môn truyền âm nhập mật, giải thích cho Tô Tử Mặc nghe
Tô Tử Mặc gật gật đầu
Từ Thành nhìn đám người Tô Tử Mặc, đột nhiên nói ra: “Bộ công pháp kia ở trong tay ai, chỉ cần các ngươi giao ra, ta có thể rời khỏi trận tranh đấu này!”
“Từ huynh, ngươi...”
Lãnh Minh biến sắc, vừa mới mở miệng đã bị Từ Thành phất tay cắt ngang
Từ Thành lạnh nhạt nói ra: “Ta chỉ cần nó, những thứ còn lại ta căn bản không có hứng thú!”
Cho dù lòng dạ của Lãnh Minh có sâu hơn, lúc này sắc mặt của hắn cũng đã biến thành cực kỳ khó coi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhóc mập mạp cười lạnh nói: “Hóa ra đây chính là nhân mạch của sư huynh, ta đã thấy được, lợi hại lợi hại.”
“Không có người nào giao ra sao?”
Chờ một lúc mà không thấy có người nào đáp lại, trong đôi mắt Từ Thành lóe ra lôi quang, sát ý đại thịnh
Từ Thành lạnh giọng nói: “Nếu như không có ai giao ra vậy ta cũng chỉ có thể cho rằng có người cố ý tư tàng công pháp lưu lạc của Phong Lôi điện ta, đáng chém!”
“Trong tay ta, nếu mà muốn...”
Tô Tử Mặc lạnh nhạt nói: “Tới mà lấy.”
Mấy chữ rất đơn giản nhưng lại khiến đám tu sĩ vây xem cảm giác huyết dịch trong người sôi trào
“Thế này là muốn đối đầu rồi!”
“Hai vị thiên kiêu đối đầu, sợ rằng sẽ có một trận đấu kinh thiên, chẳng lẽ tranh đấu Dị Tượng bảng sẽ trình diễn sớm”
Thấy cảnh này, Lãnh Minh vô cùng mừng rỡ
Đây quả nhiên là tìm hi vọng trong khó khăn
Nếu thật sự có người chịu yếu thế rồi giao ra « Tử Điện Quyết» thì với cục diện dưới mắt, ai thắng ai thua vẫn không biết được
Nhưng bây giờ, Từ Thành chỉ có thể đứng về phía hắn
Ở trước mắt bao nhiêu người ở đây, biết rõ « Tử Điện Quyết» ở trong tay Tô Tử Mặc, Từ Thành không có lý do lui lại nữa, chỉ có thể lựa chọn ra tay
“Được, rất tốt!”
Từ Thành liên tục gật đầu, nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, chiến ý trong mắt cuồn cuộn, khí tức không ngừng kéo lên, chậm rãi nói ra: “Ta vốn còn muốn tha cho ngươi một lần, đợi đến thành Vạn Tượng sẽ tranh đấu cùng ngươi mới phân cao thấp!”
“Bây giờ, nếu ngươi đã tự tìm chết, đây cũng không trách được ta!”
Một lời không hợp, hai phe lập tức giương cung bạt kiếm, bầu không khí hết sức căng thẳng
“U a.”
Bên ngoài đoàn người truyền đến một tiếng hài hước
“Náo nhiệt như thế, ta cũng muốn tham gia một chút.”
Theo tiếng nói nhìn lại, tu sĩ của Luyện Thi giáo, Hỗn Nguyên tông, Phong Lôi điện như tránh né bệnh dịch vậy, cả đám vội vàng lùi về phía sau, nhường ra một con đường, e sợ không nhanh chân tránh kịp
Một đội tu sĩ chậm rãi đi đến
Những tu sĩ này đều mặc trường bào màu xanh đen, người cầm đầu chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt lỗ mãng, đầu lưỡi tinh hồng thỉnh thoảng liếm môi
Một trong ngũ đại Tả Đạo- Độc môn
Trong Độc môn, trên người mỗi tu sĩ đều mang đủ loại kịch độc, chỉ cần bị dính vào một loại là sẽ dễ dàng mất mạng
Thất Tuyệt của Độc môn có hung danh hiển hách
Mặc kệ ngươi có tu vi mạnh thế nào, nếu bị trúng Thất Tuyệt của Độc môn thì đều khó thoát khỏi cái chết
Những tu sĩ Độc môn này chỉ có hơn một trăm người, nhưng lại khiến đám tu sĩ của Luyện Thi giáo, Hỗn Nguyên tông, Phong Lôi điện rối loạn, vội vàng lui tránh
Từ Thành nhìn lấy thanh niên cầm đầu, khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Đỗ Nhân, ngươi đứng về bên nào?”
Lâm Huyền Cơ giống như nghĩ tới điều gì, dáng vẻ nhìn có chút hả hê, nhỏ giọng nói với Tô Tử Mặc: “Ta đoán, hẳn là tới tìm ngươi trả thù.”
Tô Tử Mặc không ngạc nhiên chút nào
Hai mươi năm trước, trong chiến trường Thượng Cổ sơ cấp, bởi vì tiểu Ngưng trúng độc nên suýt nữa mất mạng, dưới cơn nóng giận, hắn đã tiêu diệt hết tất cả người của Độc môn ở trong chiến trường Thượng Cổ
Tu sĩ gọi là ‘Đỗ Nhân’ kia sờ cằm, hỏi lại: “Lãnh Minh đạo hữu, nghe nói các ngươi gặp phải phiền toái?”
“Đúng vậy.” Lãnh Minh cũng không đoán được tâm tư của Đỗ Nhân
Đỗ Nhân cười nói: “Ta có thể đứng về phía ngươi, nhưng bảo vật trong mộ lớn, ta muốn được chia một phần!”
“Được!”
Lãnh Minh vô cung vui mừng, vội vàng nói: “Đây là chuyện tự nhiên, chỉ cần đạo hữu lựa chọn giúp ta, bảo vật trong mộ lớn không thể thiếu một phần của đạo hữu được!”
Đỗ Nhân chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tô Tử Mặc, ánh mắt đầy oán độc, nhếch miệng cười nói: “Tô Tử Mặc, còn nhớ rõ hai mươi năm trước, ngươi ở trong chiến trường Thượng Cổ giết một tu sĩ Độc môn tên là ‘Đỗ Khai’ sao”
“Ta là ca ca của hắn, hôm nay đến lấy tính mạng ngươi!”
Đỗ Nhân cười như ác quỷ trong địa ngục, làm người ta không rét mà run
Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh, trực tiếp lấy Huyết Thối đao từ trong túi trữ vật ra, nhẹ gật đầu, nói: “Vậy ngươi đến rất đúng lúc, ta cũng muốn giết ngươi!”

[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.