Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 719: Tiếc nuối




Tiểu Ngưng chạy thẳng tới, không nhìn người khác, chỉ chảy thẳng vào trong ngực Tô Tử Mặc
Hai mươi năm trôi qua, nàng đã lớn lên nhưng vòng tay này vẫn rộng lớn, vẫn ấm áp, vẫn quen thuộc như lúc trước, có thể che gió che mưa vì nàng, chống lại tất cả tổn thương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Tử Mặc vỗ nhẹ phía sau lưng tiểu Ngưng, trong mắt cũng là kích động khó nén
Đa số người ở đây đều đã từng gặp tiểu Ngưng, tự nhiên biết tình cảm của hai huynh muội
Tiểu hồ ly lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Ngưng, trong mắt lộ ra vẻ hiếu kỳ xen lẫn kinh ngạc
Qua nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ thấy trên người Tô Tử Mặc xuất hiện tâm tình chập chờn lớn như vậy
Đám người đứng ở bên cạnh đều im lặng nhìn một màn này, đều không tiến lên quấy rầy bọn hắn
Hồi lâu sau, tiểu Ngưng mới rời khỏi vong tay cuar Tô Tử Mặc, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt, ngửa đầu nhìn qua Tô Tử Mặc
Huynh muội nhìn nhau cười
Tiểu Ngưng giống như nghĩ tới điều gì, đưa tay vỗ vào trên túi trữ vật vỗ, lấy từ bên trong một hạt đan dược, cầm giữa hai ngón tay, có chút đắc ý nhìn Tô Tử Mặc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đan dược này tản ra mùi thơm nhàn nhạt, Tô Tử Mặc chỉ ngửi một cái đã cảm giác sinh cơ trong cơ thể mạnh hoen rất nhiều
“Đây là...”
Tô Tử Mặc theo bản năng hỏi
Tiểu Ngưng nhẹ nhàng khoát tay, cười nói: “Đây là Trường Sinh đan, có thể giúp đại ca gia tăng thọ nguyên, huynh không nhận ra sao?”
Nghe được câu này, nhìn nụ cười của tiểu Ngưng, ánh mắt Tô Tử Mặc ảm đạm, cảm xúc trong nháy mắt hạ thấp xuống
“Ca, huynh sao thế?”
Tiểu Ngưng vốn nhạy cảm, phát hiện ra cảm xúc của Tô Tử Mặc biến hóa, tò mò hỏi
Tô Tử Mặc hơi cúi đầu, chỉ trầm mặc không nói
Chẳng biết tại sao, trong lòng tiểu Ngưng đột nhiên thấy hoảng hốt, nụ cười trên mặt cũng dần cứng ngắc
Tiểu Ngưng hơi há miệng, muốn nói nhưng không nói được thành lời
Nàng dần ý thức được chuyện gì, nhưng lại không dám đến hỏi
Một lúc sau, tiểu Ngưng mới cố gắng nở nụ cười, tiếp tục nói ra: “Trường Sinh đan bình thường có dược lực quá mạnh, là để cho Kim Đan Chân Nhân dùng, phàm nhân dùng thì thân thể căn bản không chịu nổi, khẳng định sẽ bạo thể mà chết.”
“Những năm gần đây, ta vẫn luôn đang nghiên cứu, làm thế nào để trung hòa dược tính của Trường Sinh đan, thử thật nhiều Linh thảo để thay thế, dung hợp, năm ngoái cuối cùng đã thành công!”
“Ta dám cam đoan, đại ca dùng sẽ không thụ thương, Cũng không có tác dụng phụ.”
Tô Tử Mặc vẫn luôn không nói lời nào
Nụ cười trên mặt Tiểu Ngưng cũng dần dần biến mất
Hốc mắt của nàng lại đỏ lên, thân thể mềm mại khẽ run, ngoài miệng nói không ngừng, giống như chỉ như vậy mới có thể giảm bớt sợ hãi cùng bối rối trong nội tâm
“Chỉ cần đại ca ăn viên Trường Sinh đan này, ít nhất có thể gia tăng năm mươi năm thọ nguyên, chúng ta lại có thể đoàn tụ lại một chỗ.”
“Thêm ra năm mươi năm, ta sẽ có nhiều thời gian hơn, lại đi nghiên cứu đan dược gia tăng thọ nguyên khác!”
“Ca, huynh yên tâm, bây giờ tiểu Ngưng là chân truyền đệ tử của Đan Dương môn, chỉ cần có đủ thời gian, tuyệt đối có năng lực luyện chế ra đan dược tốt hơn.”
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh
Chỉ có tiếng nói hơi run của tiểu Ngưng vang lên
“Ba huynh muội chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ, vĩnh viễn không xa rời nhau..
Có được không?”
Trong lòng Tiểu Ngưng bi thống, đã không nói được nữa
Rốt cục, Tô Tử Mặc ngẩng đầu, nhìn qua đôi mắt tiểu Ngưng đã đỏ lên, nhẹ nhàng nói ra: “Đại ca đi rồi.”
Oanh một tiếng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu Ngưng chỉ cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, thân hình lung lay một chút, gần như muốn té xỉu
Nước mắt tràn mi rơi xuống
“Vì sao
Tại sao lại như vậy”
Đôi môi Tiểu Ngưng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nước mắt im lặng chảy xuống, trong miệng lại không ngừng lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy
Tại sao lại như vậy”
“Ai.”
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều cảm khái, than nhẹ một tiếng
Đây chính là sự tàn khốc của việc tu hành
Cuối cùng có một ngày, thân nhân bên cạnh sẽ cách ngươi đi xa
Tu hành là cầu trường sinh, cầu được lực lượng, những đồng thời ngươi cũng sẽ mất đi rất nhiều thứ
Tiểu Ngưng chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn, ánh mắt dần dần mơ hồ, sau đó hoàn toàn mất đi tri giác
Tô Tử Mặc đỡ tiểu Ngưng, dùng một sợi linh lực dò xét trong cơ thể tiểu Ngưng một phen, thần sắc mới dần hòa hoãn
Tiểu Ngưng chỉ bi thương quá độ, trong lúc nhất thời không chịu nổi mới té xỉu rồi
Thân thể cũng không có gì đáng ngại
E là chỉ có Tô Tử Mặc mới có thể hiểu được nỗi đau trong lòng tiểu Ngưng
Tiểu Ngưng tu hành, luyện đan, thậm chí bái vào Đan Dương môn, rời xa quê hương đi tới Trung Châu, đều chỉ có một mục đích, chính là vì muốn luyện chế đan dược gia tăng thọ nguyên, để kéo dài tính mạng cho Tô Hồng
Bây giờ, nàng đã thành công
Nhưng Tô Hồng lại rời đi
Điều tiếc nuối hơn chính là một khắc cuối cùng, huynh muội hai người cũng không thể gặp mặt một lần
Lần trước hai người gặp nhau là hơn hai mươi năm trước, ở trấn Bình Dương khi tiểu Ngưng theo Cơ Dao Tuyết rời đi
Ai có thể ngờ được lần chia tay đó lại trở thành vĩnh biệt
Chuyện này có lẽ sẽ thành nỗi đau vĩnh viễn trong lòng tiểu Ngưng
Đối với chuyện này, Tô Tử Mặc bất lực
Nhưng mỗi lần nghĩ đến đại ca, mỗi lần nghĩ đến bách tính nước Yến ở trong loạn thế, cửa nát nhà tan trong chiến hỏa, cảnh tượng trôi dạt khắp nơi, ăn bữa hôm lo bữa mai, Tô Tử Mặc lại càng muốn lập đạo
Hắn không phải Thánh Nhân, không nghĩ mình có thể dựa vào sức một mình để cứu vãn thương sinh, đi thay đổi thế đạo này, đi sáng tạo ra một thời kỳ thái bình thịnh thế
Hắn chỉ là muốn cho thương sinh trong thiên hạ một cơ hội
Một cơ hội thay đổi số phận
Dù không có linh căn cũng có thể tu hành, có thể trường sinh
Trong loạn thế này, không thể tu hành chính là không thể khống chế vận mệnh của mình, người tu chân, giặc cỏ đạo tặc, phi cầm tẩu thú..
Đều là uy hiếp, đều là hung hiểm
Trong thời loạn thế này, kết cục của chúng sinh nhất định là bi thảm
Tô Hồng chính là một người trong đó
Nếu Tô Tử Mặc không gặp được Điệp Nguyệt, cũng sẽ là một thành viên trong số những chúng sinh đó
Cho nên, Tô Tử Mặc muốn lập đạo
Điệp Nguyệt nghịch thiên cải mệnh vì hắn
Hắn muốn nghịch thiên cải mệnh vì chúng sinh
Hắn muốn để chúng sinh trong thiên hạ này đều có thể tu hành, đều có thể thành tiên
Tô Tử Mặc thận trọng ôm lấy tiểu Ngưng, đưa nàng về Tu Luyện Thất của mình, nhẹ nhàng đạt nàng lên giường rồi mới trở lại đại điện, nhìn về phía đám người Đan Dương môn
Đường Du không khác hai mươi năm trước nhiều, vẫn là bộ dáng nữ giả nam trang, cách ăn mặc của một vị công tử ca, nhìn rất quang minh lỗi lạc
“Đạo hữu, những năm gần đây còn phải đa tạ ngươi đã chiếu cố tiểu Ngưng.”
Tô Tử Mặc ôm quyền về phía Đường Du, gật đầu nói tạ
“A, không cần cám ơn ta.”
Đường Du nói: “Tiểu Ngưng có thiên phú luyện đan còn ở trên ta, đã được tông môn coi trọng, cứ tiếp tục tu hành, tương lai của nàng ở trên Đan Đạo sẽ có thành tựu không thể đoán trước!”
“Về phần trong tông môn...”
Đường Du dừng lại một chút, ánh mắt liếc nhìn một vị nam tử áo đen bên người, hé miệng cười nói: “Bên người tiểu Ngưng có Dạ Linh thủ hộ, căn bản không có người nào dám đi khi dễ nàng.”
“Ừ”
Nhắc đến Dạ Linh, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động
Vừa rồi ánh mắt của hắn quét một vòng, cũng không nhìn thấy thân ảnh Dạ Linh trong đám người Đan Dương môn
Theo lý thì Dạ Linh hẳn là đi theo bên người tiểu Ngưng, một tấc cũng không rời
Không chỉ là Tô Tử Mặc, Hoàng Kim Sư Tử phía sau hắn nghe được hai chữ ‘Dạ Linh’ này, lỗ tai cũng dựng lên, thầm siết chặt tay trong bóng tối
Mấy người bọn hắn kết bái, dựa vào cái gì mầ tên ‘Dạ Linh’ chưa từng thấy qua kia lại xếp trước hắn
Hơn nữa, Hoàng Kim Sư Tử nghe nói, ‘Dạ Linh’ này hơn hai mươi năm trước mới vừa sinh ra
Như thế thì Dạ Linh kia chẳng qua chỉ là một oắt con chưa dứt sữa
Trong lòng Hoàng Kim Sư Tử cười lạnh, chuẩn bị xuất thủ dạy dỗ oắt con Dạ Linh một chút, cho hắn biết thế nào là lễ độ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.