Ánh mắt Tô Tử Mặc dừng lại trên người một vị nam tử áo đen trong đám người đứng đối diện
Nam tử này nhìn rất trẻ, mặt như đao tước, thần sắc lạnh lùng, hai con ngươi sâu như biển, khiến người ta nhìn không thấu
Nam tử áo đen không cao không thấp, nhìn cũng không khôi ngô, nhưng cả người lại cho người ta cảm giác hắn rất linh động, nhanh nhẹn, cường tráng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trên người nam tử này giống như không có một miếng thịt, một đoạn xương nào dư thừa cả
Nam tử kia đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn như buông lỏng, nhưng Tô Tử Mặc mơ hồ có thể cảm nhận được, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay là nam tử này đều sẽ lập tức phản ứng
Rất nguy hiểm
Bên trong những tu sĩ cùng giai, kể cả rất nhiều yêu thú, có thể cho Tô Tử Mặc cảm giác như thế này cũng không có quá năm người
Ánh mắt nam tử áo đen bình tĩnh, không sợ hãi chút gì đối mặt với Tô Tử Mặc
Quang mang trong mắt Tô Tử Mặc càng ngày càng thịnh
Đôi mắt nam tử áo đen cũng càng thâm thúy
Ánh mắt hai người va chạm ở giữa không trung, trong hư không tràn ngập một luồng khí thức làm người sợ hãi, lông tơ trên thân đám người Hầu Tử đều dựng lên
Tại dưới áp lực như vậy, tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần theo bản năng, câm như hến
Khi mọi người ở đây sắp không chịu nổi, Tô Tử Mặc đột nhiên nở nụ cười, hỏi: “Dạ Linh?”
Vẻ mặt nam tử áo đen rốt cục cũng xuất hiện một tia biến hóa, bước nhanh tới trước người Tô Tử Mặc, ngậm miệng không nói lời nào, nhưng trong đôi mắt lại khó nén kích động cùng tưởng niệm
“Ha ha ha ha!”
Tô Tử Mặc cười lớn một tiếng, vỗ vỗ đầu vai Dạ Linh, gật đầu nói: “Những năm này, đa tạ ngươi đã chiếu cố tiểu Ngưng.”
“Chuyện đương nhiên mà.”
Dạ Linh mở miệng, tiếng nói như kim thạch
Ở trên người hắn không có một tia yêu khí nào lộ ra ngoài, lúc đầu Tô Tử Mặc cũng không dám nhận
Yêu thú bình thường giống như là đám người Hầu Tử, dù đã đạt tới Kim Đan cảnh, có thể huyễn hóa ra hình người, mở miệng nói tiếng người, nhưng trên người cũng không thể tránh khỏi sẽphát ra yêu khí
Người tu chân mở ra linh nhãn, chỉ liếc mắt một chút đã có thể nhận ra
Yêu tộc muốn hoàn toàn giấu giếm yêu khí, ít nhất phải tu luyện tới Nguyên Anh cảnh, tu luyện ra Nguyên Thần
Mà Dạ Linh có lai lịch bí ẩn, huyết mạch khủng bố, bây giờ chỉ sợ đã sớm thức tỉnh truyền thừa ký ức
Cũng không biết hắn đã truyền thừa bí thuật gì, vậy mà ở Kim Đan cảnh đã có thể giấu giếm yêu khí
Nói cách khác, Dạ Linh lẫn vào bên trong người tu chân, những người khác căn bản không phát hiện ra được
“Cái gì, ngươi là tiểu Dạ Linh?”
Hầu Tử có chút ngạc nhiên xông lên, dạo qua một vòng quanh Dạ Linh, trầm ngâm nói: “Không sai, tuy nói thân thể này có chút gầy yếu, nhưng nhìn vẫn rất có lực.”
“Biến hóa thật lớn, ngươi biến thành hình người, chúng ta đều không nhận ra.”
Linh Hổ trừng lớn một đôi mắt hổ, cũng xông tới, ngửi ngửi trên người Dạ Linh, rồi chạm chỗ này sờ chỗ kia
“Tiểu Dạ Linh, còn nhận ra ta không, ta là tiểu Tiên hạc nha, lúc trước còn tìm về cho ngươi thật nhiều sữa yêu thú, còn mang ngươi đi ra ngoài chơi..
Ngươi khẳng định lại kén ăn, nhìn ngươi đều gầy thành hình dáng ra sao này.”
Thanh Thanh cũng chạy tới, duỗi ra bay tay dài nhỏ, nhẹ nhàng xoa xoa gò má của Dạ Linh
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Dạ Linh lại bị bàn tay này xoa bóp thành hình thù cổ quái, làm cho người không biết nên khóc hay cười
Hầu Tử cũng không nhịn được, đi lên bắt sờ sờ, nhếch miệng cười không ngừng
Ở trên người Dạ Linh, có mấy móng vuốt không ngừng di chuyển
Dạ Linh rất bất đắc dĩ, trợn trắng mắt
Tô Tử Mặc nhìn mà buồn cười
Hầu Tử, Linh Hổ cùng Tiểu Hạc đều từng cùng Dạ Linh lớn lên, vì hắn đi ra ngoài săn bắn, dù mình đầy thương tích cũng chưa từng từng oán giận gì
Nếu đổi lại là những người khác, không cần nói tới dùng tay trêu đùa Dạ Linh, chỉ cần đối phương dám đến gần, chỉ sợ sẽ lập tức biến thành một cỗ thi thể rồi
Bốn người xa cách từ lâu này lại trùng phùng, trong lòng đều vô cùng, cũng không để ý đến ánh mắt của người bên cạnh, cả đám tụ cùng một chỗ bắt đầu chơi đùa
Đương nhiên, Dạ Linh thích yên tĩnh, trên cơ bản đều không nhúc nhích
Đa số đều là Linh Hổ cùng Thanh Thanh líu ríu, cao hứng bừng bừng nói chuyện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiểu hồ ly đứng ở bên cạnh, trong đôi mắt hiện lên một tia hâm mộ
“Ừm..
Quả nhiên là một oắt con, dễ khi dễ như vậy, cũng không có tính tình gì.”
Ánh mắt Hoàng Kim Sư Tử dạo qua trên người Dạ Linh một vòng, trong bóng tối suy nghĩ nói: “Chờ một lát nữa để hắn nhìn thủ đoạn của ta một chút, cũng để hắn biết khó mà lui, thành thành thật thật đi làm lão Thất!”
Trong bảy huynh đệ bọn hắn, Hoàng Kim Sư Tử tự nghĩ mình có huyết mạch cao quý, lực chiến đấu bất phàm, sắp xếp như thế nào mà đến cuối cùng lại thành lão Thất
Hoàng Kim Sư Tử không phục
“Đúng rồi.”
Linh Hổ nhớ tới một chuyện, vỗ vỗ đầu vai Dạ Linh, nói: “Nói cho ngươi một chuyện nhé, chúng ta đã kết bái làm huynh đệ, ngươi cũng coi như ở bên trong.”
“Đây là đại ca.”
Linh Hổ chỉ vào Tô Tử Mặc, sau đó lại chỉ tới Hầu Tử, nói: “Đây là nhị ca, ta Hổ Bá Thiên là tam ca của ngươi, Thanh Thanh là Tứ tỷ, ngươi là lão Ngũ.”
“Ừm.”
Đối với chuyện này, Dạ Linh rất tùy ý
Coi như không kết bái, trong mắt hắn, mấy người Tô Tử Mặc cũng là thân nhân của hắn
Về phần xếp hạng, hắn càng thêm không để ý
“Ngươi không phải cuối cùng đâu, phía dưới ngươi còn có một Lục muội cùng Thất đệ.”
Thanh Thanh cười hì hì nói ra: “Đây là A Ly, chính là hồ ly nhất tộc, xếp thứ sáu, là Lục muội của ngươi, về sau ngươi cần phải chiếu cố một chút.”
“Chào Dạ Linh ca ca.”
Tiểu hồ ly khéo léo kêu một tiếng
Dạ Linh gật gật đầu
Hắn trời sinh vốn có tính lạnh lùng, lại hoàn toàn không biết gì về tiểu hồ ly cả, bây giờ có thể gật đầu đã coi như là nhiệt tình
“Cũng không cần ngươi quan tâm.”
Linh Hổ vung tay lên, nói: “A Ly đi theo đại ca, có đại ca bảo bọc, ai có thể làm nàng bị thương.”
Ánh mắt Dạ Linh khẽ động, đảo qua đảo lại trên người Tô Tử Mặc và tiểu hồ ly đánh
“Ngươi lại nói loạn.”
Gương mặt tiểu hồ ly đỏ bừng, khẽ gắt một tiếng
Hầu Tử chỉ Hoàng Kim Sư Tử bên cạnh, nói ra: “Đây là lão Thất thuộc Hoàng Kim Sư Tử nhất tộc, là Thất đệ của ngươi.”
Hoàng Kim Sư Tử sải bước đi tới, trên mặt đầy ý cười, nhiệt tình hô: "Dạ Linh huynh đệ, mặc dù chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ta đã có cảm giác mới gặp mà như đã quen từ lâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu không, hai huynh đệ ta đến nơi khác thân cận một chút
“Được.”
Dạ Linh lạnh nhạt nhìn Hoàng Kim Sư Tử một chút, nhẹ gật đầu
Địch ý của Hoàng Kim Sư Tử tự nhiên không gạt được Dạ Linh, hắn cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền
Thấy Dạ Linh đồng ý, trong lòng Hoàng Kim Sư Tử mừng rỡ, lớn tiếng nói: “Dạ Linh huynh đệ, ngươi đi theo ta!”
Hoàng Kim Sư Tử đi về phía Tu Luyện Thất của mình
Dạ Linh theo sát phía sau
Hầu Tử, Linh Hổ, Thanh Thanh đều giả bộ như như không có chuyện gì xảy ra, không ngăn cản, giống như căn bản là không để trong lòng đối với một màn này
Tô Tử Mặc thực sự không nhìn được, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói với Dạ Linh: “Nhẹ tay một chút, dù sao cũng là Thất đệ...”
Dạ Linh gật đầu
Bịch một tiếng
Cửa phòng tu luyện trực tiếp đóng lại, khóa kín
Ba người Hầu Tử, Linh Hổ, Thanh Thanh trực tiếp nhảy dựng lên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Tu Luyện Thất xa xa, vẻ mặt người nào cũng đầy phấn khởi, cười trên nỗi đau của người khác
Linh Hổ trầm ngâm nói: “Ta đoán ngốc Sư Tử kia có thể chống đỡ nửa khắc đồng hồ!”
Thanh Thanh nói: “Nhiều nhất là một trăm nhịp hô hấp!”
Hầu Tử nói: “Ba mươi nhịp hô hấp!”
Ầm
Ba người còn chưa dứt lời, trong phòng tu luyện đã truyền đến một tiếng vang thật lớn
Sau một khắc, một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa phòng tu luyện bị đẩy ra
Dạ Linh từ bên trong đi ra, thần sắc thản nhiên
Ở phía sau hắn, trên cửa sắt của phòng tu luyện kia, toàn bộ thân hình Hoàng Kim Sư Tử đều đã khắc vào, treo ở phía trên
Cửa sắt thật dầy lại bị ném một hố to hình người
Hoàng Kim Sư Tử ngơ ngác, ánh mắt mê ly, khóe mắt chảu ra nước mắt trong suốt, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc nữa..