“Đi thôi, buông tay đánh một lần đi.”
Đối với Dạ Linh, Tô Tử Mặc không có gì để dặn dò
Bên này huyên náo ra động tĩnh đã đủ lớn
Gần như đã kinh động đến tất cả tu sĩ bên trong thành Vạn Tượng
Tuy nói Nguyên Anh Chân Quân của các đại tông môn thế lực còn chưa lộ diện, nhưng Tô Tử Mặc dám xác định, những người này cũng đã ở chỗ tối chú ý tới nhất cử nhất động bên này
Ở trước mắt bao người, Tô Tử Mặc cũng không lo lắng Đế Dận sẽ đổi ý
Dạ Linh từ sau lưng Tô Tử Mặc chậm bước ra ngoài
Bá bá bá
Trong chớp nhoáng này, không biết có bao nhiêu ánh mắt đều rơi vào trên thân Dạ Linh
Trên mặt của đám người tu chân đều hiện lên ra vẻ kinh ngạc
“Đây là yêu thú gì?”
“Nhìn qua vừa gầy lại nhỏ yếu, chỉ sợ không đủ cho Đào Ngột nhét kẻ răng.”
“Tô Tử Mặc đã chịu thua rồi?”
So sánh với Đào Ngột có thân hình khổng lồ, uy phong lẫm lẫm, lúc này Dạ Linh, nhìn nhỏ bé như một con giun, Đào Ngột giơ bàn chân lên cũng có thể nghiền chết hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa, Dạ Linh không thu hút chút nào, trước đó căn bản không có người nào chú ý tới hắn
Quá bình thường
Ngay cả yêu khí trên người của hắn đều chỉ có nhàn nhạt một tia, giống như một trận gió đều có thể thổi tan
Đế Dận nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Dạ Linh vừa đi ra
Nam tử mặc áo đen này nhìn thực sự rất bình thường
Nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Đế Dận lại cảm thấy rung động
Đế Dận hơi liếc ghé mắt, bờ môi khẽ mở, nhỏ giọng hỏi: “Hỗn Nhất trưởng lão, con súc sinh này có lai lịch gì, ngươi có thể nhận ra sao?”
Hỗn Nhất Chân Quân lắc đầu, nói: “Không nhận ra.”
Dừng lại một chút, Hỗn Nhất Chân Quân lại nói: “Nhưng dù có là thuần huyết hung thú đến đây, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Đào Ngột.”
Đế Dận cũng gật gật đầu, nói: “Ừm..
Trong cơ thể của hắn, có vào một tia tinh huyết của Đào Ngột Thái Cổ, nhục thân đã tăng lên tới một cảnh giới đáng sợ, dù có đối đầu với cửu tộc Thái Cổ, hắn cũng có lực đánh một trận!”
“Cẩn thận một chút.”
Đế Dận vỗ vỗ Đào Ngột dưới người, rồi nhẹ nhàng bay lên
“Yên tâm đi, chủ nhân!”
Đào Ngột đằng đằng sát khí nói ra: “Ta nhất định sẽ cắn đứt đầu của tiểu gia hỏa này xuống, rồi từ từ nhai nát!”
Bạch
Đào Ngột lắc mình biến hoá, thân thể cao lớn biến mất không thấy gì nữa, vậy mà lại huyễn hóa ra hình người, đứng đối diện với Dạ Linh, trong mắt đều là vẻ trêu tức
“Tiểu gia hỏa, ngươi tốt nhất nên huyễn hóa ra bản thể đi, nếu không, lập tức không có cơ hội đâu!”
Đào Ngột cười hắc hắc nói: “Về phần ta, chỉ cần dùng thân thể Nhân tộc cũng đủ để xé xác ngươi!”
Tất cả mọi người đều biết yêu thú có thể biến ảo thành hình người, nhưng chỉ khi yêu thú khôi phục lại bản thể thì mới có thể phát huy ra toàn bộ thực lực
Bây giờ, Đào Ngột lại biến ảo thành hình người, lại lên tiếng đề nghị Dạ Linh huyễn hóa ra bản thể, vẻ khinh thường lộ rõ trên mặt
Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này rất bình thường
Hơn nữa, trong lòng của mọi người, cho dù người áo đen thường thường không có gì lạ này huyễn hóa ra bản thể, cũng khó thoát khỏi cái chết, có lẽ chỉ giãy dụa thêm một lát mà thôi
Nghe được Đào Ngột đùa cợt, Dạ Linh không tỏ vẻ gì, hai con ngươi đột nhiên trở nên u ám
Nhiệt độ trong hư không chợt hạ xuống
Một luồng sát khí làm cho tâm thần người ta run rẩy xuất hiện
Bạch
Dạ Linh động
Trong chớp mắt, thân ảnh của hắn đã biến mất tại chỗ
Trong mắt Tô Tử Mặc sáng lên
Hai mươi năm trôi qua, Dạ Linh vẫn không hề thay đổi
Loại sát khí trên người của hắn vẫn thuần túy băng lãnh, vừa mới xuất thủ đã lập tức tràn ra, giống như là đêm tối vô tận, để người ta tuyệt vọng
Đào Ngột biến thành hình người
Dạ Linh sẽ không đùa cợt, không trêu tức, thậm chí không có suy nghĩ thắng mà không động võ
Chuyện này với hắn chính là một cơ hội
Trong đầu Dạ Linh chỉ suy nghĩ làm sao có thể giết chết đối thủ càng nhanh chóng, càng hữu hiệu thôi
Một thân ảnh màu đen giống như quỷ mị hiện lên
Đợi Đào Ngột phản ứng lại, Dạ Linh đã xuất hiện ở bên cạnh hắn
Quá nhanh
Loại tốc độ này, thời cơ tập sát và góc độ khiến Tô Tử Mặc cảm thấy kinh diễm
Đế Dận biến sắc
Ánh mắt của hắn quá tinh tường
Nhìn một động tác của Dạ Linh, hắn đã ý thức được, Đào Ngột gặp phải phiền toái
Dạ Linh giơ bàn tay ra, năm ngón tay xòe ra, hung hăng cào về phía Đào Ngột
“Ngao!”
Đào Ngột bị dọa đến hồn phi phách tán, thấy đã không né tránh kịp nữa, nên hắn không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, gân cốt trong cơ thể cùng vang lên, khí huyết bắn ra, thân thể tăng vọt, lập tức huyễn hóa ra bản thể
Lựa chọn này là sáng suốt
Nếu như hắn muốn né tránh, hoặc là hơi chậm một bước thì lúc này chỉ sợ đã là một cỗ thi thể
Ở trên người Đào Ngột, mọc từng tầng lông tơ vừa dầy vừa nặng
Những lông tơ này dài mà sáng loáng, tựa như từng tơ thép tinh tế, một tầng lại một tầng rủ xuống, cho dù là cực phẩm Linh khí đều không thể cắt đứt
Đừng nói là làm bị thương đến huyết nhục bên trong
Phốc phốc
Huyết quang thoáng hiện
Lần này Dạ Linh vồ xuống đi, lại có thể trong nháy mắt phá vỡ phòng ngự của Đào Ngột, trực tiếp cào rách một khối thịt từ trên thân thể khổng lồ của Đào Ngột
“Ngao ô!”
Đào Ngột kêu lên đau đớn, thân thể khẽ run rẩy
May mắn hắn kịp thời phản ứng, lập tức huyễn hóa ra bản thể, thân thể nở lớn, huyết nhục dày thêm nên một chiêu này của Dạ Linh mới không thể thương tổn đến gân cốt của nó
Nếu như hắn chậm một bước thì e rằng một trảo này của Dạ Linh đã mở ngực mổ bụng của hắn rồi
Trong đám người truyền đến tiếng sợ hãi thán phục
Một màn này thực sự vượt quá dự kiến của mọi người
Không có ai nghĩ tới, song phương giao thủ trong nháy mắt mà hung thú Đào Ngột thời Thái Cổ lại bị thương
“Rống!”
Đào Ngột nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể thay đổi, cái đầu to lớn đung đưa, trên đỉnh đầu có bốn sừng dài bén nhọn nhằm về phía Dạ Linh rồi hung hăng đâm tới
Huyết mạch phun trào, bốn sừng dài nhọn này biến thành màu đỏ tươi, tựa như ị mấy trường mâu thiêu đến đỏ bừng
Từng luồng huyết khí phun ra ngoài
Yêu khí đại thịnh
Không ít tu sĩ đều có vẻ nghiêm túc, nhìn thấy cảnh này đều thầm kinh hãi
Lần này Đào Ngột bộc phát ra lực lượng thậm chí có thể phá vỡ Kim Đan dị tượng của đại đa số tu sĩ ở đây
Ánh mắt Dạ Linh lạnh lùng, căn bản không có ý đối cứng với bốn cái sừng dài nhọn đang đâm tới kia
Thân hình Dạ Linh rung động, trở nên nhẹ bỗng, bàn tay đặt lên mấy chiếc sừng, từ đó thuận thế chạm tới đỉnh đầu của Đào Ngột
“Ừ”
Đào Ngột biến sắc
Dạ Linh căn bản không cho hắn cơ hội phản ứng, nắm đấm vung tới, nặng nề nện xuống đỉnh đầu Đào Ngột
Ầm
Một tiếng vang thật lớn
Tạch tạch tạch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiếng nứt xương dọa người vang lên
Nghe được âm thanh này, đám tu sĩ ở đây chỉ cảm thấy choáng váng, lông tơ cả người đều dựng lên
Quá độc ác
Đào Ngột là hung thú thời Thái Cổ, xương cốt chỉ sợ còn cứng rắn hơn cả Linh khí hoàn mỹ
Bây giờ lại bị Dạ Linh đánh một quyền khiến xương cốt vỡ nát
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“A!”
Đào Ngột không hổ là hung thú Thái Cổ, chịu tổn thương nặng như vậy, óc đều đã chảy ra mà trong cơ thể vẫn còn bắn ra sinh cơ khổng lồ
Hai mắt Đào Ngột màu đỏ tươi, khí huyết đã toàn bộ tràn vào trong đầu, bàn tay khổng lồ nhô ra, giống như điên chộp tới Dạ Linh trên đỉnh đầu
Dạ Linh đánh một quyền xong, thân hình đã biến mất không thấy gì nữa
Tựa như U Linh, một cái bóng theo khe hở giữa cổ Đào Ngột trượt xuống, dừng lại ở phía dưới rồi lại xuất thủ
Từ khi nhảy lên đỉnh đầu Đào Ngột ra quyền, đến lúc tấn công tới yết hầu Đào Ngột, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, không có một chút cảm giác vướng víu nào
Sạch sẽ, lưu loát
Dạ Linh nhô ra bàn tay, ngón tay như lưỡi dao sắc bén vậy, đâm vào yết hầu Đào Ngột
Khi bàn tay kéo ra đã dính đầy vết máu, trong lòng bàn tay hình như còn đang nắm lấy một đại mãng điên cuồng dãy dùa, đầm đìa máu me, vẫn còn bốc hơi nóng
Xương cổ bị gẫy, khí quản của Đào Ngột đều bị Dạ Linh cắt ra rồi
Quá hung tàn
Hí
Chung quanh vang lên từng tiếng kít khí lạnh