Người nọ quần áo toàn thân bị rách nát, chật vật vô cùng, trong miệng còn không ngừng phun máu tươi, nhìn dáng vẻ giống bị thương rất nặng
Chỉ là hắn còn chưa hôn mê, bị Vương Đằng xách trên tay, nhục nhã vô cùng, liều mạng giãy dụa
Không biết làm sao bây giờ căn bản hắn không thể phản kháng được Vương Đằng, dáng vẻ giãy dụa kia thật giống như con chó thất bại bị bóp chặt yết hầu
Vương Đằng đi ra từ cửa của tòa nhà, một tay nhấc đao, một tay nhấc thanh niên tóc xanh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xuống dưới
Trên lưỡi đao còn có máu tươi chảy, nhỏ xuống mặt đất
Tất cả người ngoài hành tinh xâm chiếm đều hoảng sợ, chấn động tâm thần, nhìn bóng dáng cao ngất vĩ đại kia giống như nhìn thấy sự tồn tại đáng sợ nào đó, toàn bộ không hề phát ra một âm thanh nào
Tĩnh lặng
Sự yên tĩnh giống như cái chết
Sau một giây, đột nhiên xung quanh truyền đến một trận tiếng hoan hô
Không phải là người của Vương gia, cũng không phải là đám người Đàm Đài Tuyền, Diệp Cực Tinh, mà là vô số người bình thường đang xem ở xung quanh
Từ khi thanh niên tóc xanh bắt đầu đối đầu với Vương Đằng, rất nhiều người đã chú ý tình hình ở bên này, bây giờ hiển nhiên là lần đầu tiên họ thấy thanh niên tóc xanh vị thua, không khỏi hoan hô vui mừng
“Thắng… thắng!”
“Chúng ta thắng rồi!”
“Người ngoài hành tinh xâm chiếm, cút ra khỏi Hạ đô, cút ra khỏi Địa tinh!”
..
Mọi người hoan hô rầm rộ, điên cuồng, đem mọi ưu tư trong lòng phát tiết ra ngoài
Vốn dĩ bọn họ đã tuyệt vọng, vốn tưởng rằng sẽ biến thành đầy tớ của bọn người ngoài hành tinh xâm chiếm, bị bọn họ chi phối cuộc sống
Không nghĩ tới Vương Đằng đột nhiên trở về, lại đánh bại người ngoài hành tinh xâm chiếm vô cùng dũng mãnh
Làm sao bọn họ có thể không vui mừng, làm sao có thể không hoan hô
Mọi người trong Vương gia kịp phản ứng, vui mừng phát khóc, niềm vui mừng khôn xiết, gần như không thể nào khống chế cảm xúc của mình
Lý Tú Mai che miệng lại, nước mắt lã tã rơi xuống, có trời mới biết rốt cuộc nàng đã chịu đựng bao nhiêu lo lắng và sợ hãi
Vương Thịnh Quốc nắm thật chặt tay nàng, ôm nàng vào lòng, vỗ lưng nàng an ủi: “Không có chuyện gì nữa rồi, không có chuyện gì nữa rồi!”
“Lại có thể thật sự thắng!” Đàm Đài Tuyền thở dài một cái, trong mắt khó nén lộ ra sự vui sướng
“Đúng vậy, thắng rồi!” Ánh mắt Diệp Cực Tinh vô cùng phức tạp, vui mừng tất nhiên là cũng vui mừng, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác mất mát khi bị vứt ở phía sau thật xa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tên Vương Đằng này đi cũng quá nhanh rồi
Hắn đã không thấy bóng lưng của Vương Đằng nữa rồi
Sự bất lực sâu sắc và cảm giác thất bại trần ngập nội tâm của hắn, Diệp Cực Tinh cảm thấy mình giống như bị thời đại vứt bỏ
Vương Đằng nhảy xuống từ trên tòa nhà cao mấy trăm mét, tiện tay vứt thanh niên tóc xanh trên mặt đất giống như vứt một con chó chết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bịch
Thanh niên tóc xanh theo quán tính lăn về phía trước vài vòng, toàn thân đều là bụi đất, chật vật vô cùng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giờ phút này, nào có thấy được dáng vẻ cao cao tại thượng không ai sánh nổi trước kia của hắn
“Ngươi!”
Thanh niên tóc xanh nhục nhã như thế, toàn thân tức run lên, sắc mặt xanh mét
Hắn giãy dụa muốn bò dậy, cho dù là bị thua, cũng tuyệt đối không cho phép chính mình lộ ra dáng vẻ chật vật như vậy
Tử Lâm đang ở cách đó không xa, hắn ngẩng đầu, thấy nàng đứng đó sững sờ, không khỏi giận dữ nói:
“Ngươi còn đứng ngây ngốc ở đó làm cái gì, đỡ ta đứng lên!”
“A a, được!” Tử Lâm vừa mới bị Vương Đằng không chút kiêng nể làm cho sợ ngây người, bây giờ mới khôi phục tinh thần, vội vàng chạy lên trước, muốn đỡ thanh niên tóc xanh dậy
Nhưng mà đột nhiên vào lúc này, Vương Đằng đi tới
Ánh mắt Tử Lâm nhìn khuôn mặt hờ hững của Vương Đằng, toàn thân cứng ngắc, không dám tiến thêm một bước nữa
“Ngươi muốn chết phải không?” Thanh niên tóc xanh đau nhức toàn thân, thấy Tử Lâm do dự, sắc mặt lập tức nhăn nhó, hung ác nói
“Ta đã cho ngươi tỉnh chưa?”
Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền thẳng vào trong tai thanh niên tóc xanh, làm hắn biến sắc
Song còn không đợi hắn kịp phản ứng, một cái chân đột nhiên dẫm lên trên đầu của hắn
Bịch
Một luồng sức lực rất lớn truyền đến, đầu của thanh niên tóc xanh không thể khống chế đập mạnh xuống mặt đất, chợt phát ra một tiếng trầm đục
Mặc thanh niên tóc xanh bị giẫm trên đất, tiếp xúc thân mật với mặt đất
Mắt hắn mở to, gần như không thể tin được Vương Đằng dám đối xử với hắn như vậy
Tử Lâm cũng sợ ngây người, sững sờ nhìn Vương Đằng giống như thấy ma quỷ, sắc mặt trắng bệch, không tự chủ được mà lui về sau hai bước
Người đàn ông này thật là đáng sợ
“Vương
Đằng!” Tiếng gào bị đè nén được nặn ra từng chữ từng chữ từ trong miệng của thanh niên tóc xanh, vô cùng thê lương, giống như ngập tràn oán hận
Vương Đằng cúi đầu nhìn lại, đối chọi với ánh mắt oán độc của thanh niên tóc xanh, ánh mắt của hắn bình thản, bất vi sở động, khóe miệng lại cong lên
“Ta thích vẻ mặt này của ngươi!”
“Giống như một con chó dữ muốn cắn người, đáng tiếc không cắn được, suy cho cùng chỉ là một con chó mà thôi.”
Hai mắt thanh niên tóc xanh như phóng hỏa, ánh mắt âm tàn, lạnh lùng nói: “Ngươi có biết ta là ai không?”
“Ta cũng không muốn biết thân phận của một kẻ sắp chết.” Vương Đằng thản nhiên nói, gia tăng sức mạnh dưới chân, đè mặt thanh niên tóc xanh xuống mặt đất, hung hăng chà sát, mài mặt hắn ra thành từng vết máu, còn có máu tươi chảy ra từ khóe miệng của hắn
“Ha ha, đúng là người không biết không có tội!” Bị làm nhục như vậy, nhưng thanh niên tóc xanh phát ra một tiếng cười lạnh: “Với hành động ngày hôm nay của ngươi, cả nước Hạ, không, là toàn bộ cái tinh cầu này đều phải trả một cái giá lớn, tất cả người trên tinh cầu này đều vì sự cuồng vọng và ngu ngốc của ngươi mà chết.”
“Ngươi có thể giết ta, nhưng sau khi giết ta, tất cả các ngươi muốn sống cũng không được!”
“Nhớ kỹ, là tất cả các ngươi
Cha mẹ của ngươi, người phụ nữ của ngươi, bạn bè của ngươi, tất cả tất cả, đều phải chịu sự hành hạ vô tận, sau đó mới có thể chết đi, mà tất cả đều là do ngươi gây nên.”