Mọi người thấy lãnh tụ Võ Đạo đã nói như vậy, gương mặt cũng lần lượt lộ vẻ kinh ngạc
Lãnh tụ Võ Đạo không khỏi tin tưởng Vương Đằng nhiều quá
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tên Vương Đằng kia rốt cuộc đã rót thuốc mê hồn gì cho lãnh tụ Võ Đạo, mới khiến cho lãnh tụ Võ Đạo tin tưởng hắn đến như thế đây
“Tất cả giải tán đi!”
Lãnh tụ Võ Đạo không muốn nhiều lời nữa, khoát tay áo, nói: “Nhớ về đếm tiền đi đấy.”
“...” Mọi người
“Đúng rồi, nhớ là cố gắng góp cho nhiều một chút!” Lãnh tụ Võ Đạo lại nói
“...” Mọi người
O(╥﹏╥)o
Giờ phút này, mỗi một nhân vật cấp đại lão đều đã mang vẻ mặt vô cùng đau khổ và buồn bực, rời khỏi phòng tổng chỉ huy, vội vàng trở về nhà
Nhìn là thế, dù lúc bọn họ đếm tiền đều mang dáng vẻ như khổ đại cừu thâm, nhưng nếu thật sự không đổi công pháp, người này còn chịu khó hơn người kia
..
Không quan tâm tới động tác của mọi người, lúc này Vương Đằng đã trực tiếp trở về nơi ở quân đội
Bên trong biệt thự
Hai chị em Lâm Sơ Hàm và Lâm Sơ Hạ đang cùng chơi đùa với một bé nhóc trong sân… Không đúng, không nói là chơi đùa được, thật ra là các nàng đang luyện võ
Nhưng thân thể của bé nhóc trong đó quá nhỏ, quơ lấy hai cánh tay bắp chân nho nhỏ lên, ngược lại trông cứ như đang chơi đùa
Vương Đằng nhìn thấy một cảnh này thì buồn cười, nhất là khi trông thấy khuôn mặt nhỏ tròn trịa vô cùng nghiêm túc của Đậu Đậu, càng cảm thấy thú vị hơn
Gần đây con bé này béo lên không ít nha
Vương Đằng thầm nhủ trong lòng mình
“Anh trai, ngươi về rồi!” Đậu Đậu nhìn thấy bóng dáng Vương Đằng từ phía xa xa, đôi mắt to đen nhánh lập tức sáng lên, nàng vươn đôi chân nhỏ ra chạy về phía hắn
Hai tay lại hướng về sau, cô bé béo nhỏ nhắn trông cứ như một cơn gió
Bạch bạch hai tiếng, nàng đã chạy tới trước mặt Vương Đằng, sau đó thắng gấp dừng lại, ngẩng cái đầu nhỏ nhìn về hắn, chăm chú hỏi: “Anh ơi, ngươi đã làm xong việc của mình chưa?”
Khuôn mặt tròn trịa ngẩng lên, đôi mắt to lóe ra ánh sáng lấp lánh, đáng yêu nhìn Vương Đằng
Thật sự đáng yêu đến xịt máu mũi
Trái tim Vương Đằng cũng bị tan chảy ra, đáy lòng biết gần đây mình bận tu luyện, thực sự hơi xem nhẹ đứa nhỏ này
Mà Đậu Đậu cũng hiểu chuyện khiến người ta đau lòng, không dám quấy rầy hắn chút nào
Cho đến lúc này, nàng mới dám hỏi ra
Vương Đằng âm thầm áy náy, gương mặt lập tức lộ ra nụ cười, nói: “Hết bận rồi, hết bận rồi, anh trai cùng chơi với Đậu Đậu được không?”
“Thật sao?” Tiểu Đậu Đậu rõ ràng không ngờ tới sẽ nhận được đáp án này, hơi sửng sốt, mở to mắt nhìn anh hai, không thể tin được hỏi
“Đương nhiên, anh trai ngươi ta chưa bao giờ gạt người.” Vương Đằng lời thề son sắt nói
“Wow, quá tuyệt vời!” Tiểu Đậu Đậu nhảy lên tại chỗ, xông về phía Vương Đằng: “Anh ơi, ôm ~”
“Ôi, ngươi cô bé mập mạp này.” Vương Đằng ha ha cười, vội vàng bắt lấy Tiểu Đậu Đậu, nhéo cái mũi của nàng
Khuôn mặt tròn trịa của Đậu Đậu lập tức đau khổ, nàng hơi ngượng ngùng nói: “Đậu Đậu không béo, chỉ là...
chỉ là đang lớn thôi.”
Vương Đằng trộm vui vẻ trong lòng, cũng không vạch trần nàng, cười ha hả nói: “Đúng vậy, thân thể Đậu Đậu đang lớn, phải ăn nhiều một chút.”
“Ừm.” Tiểu Đậu Đậu gật đầu thật mạnh, nói: “Ta có thể ăn nhiều, một lần có thể ăn ba chén cơm.”
“...
.” Vương Đằng âm thầm kinh ngạc
Ngoan ngoãn, con nhóc này có thể ăn không ít nha
Đừng thật sự nuôi thành một bé mập nặng cân
Nhưng suy nghĩ hắn xoay chuyển, có chút hiểu được, mở ra ‘Đôi mắt Nguyên Chất’ nhìn vào trong cơ thể Đậu Đậu, lập tức hiểu rõ thể chất của nàng
Quả nhiên, con bé này đã luyện võ thành công rồi
Võ Đồ sơ cấp
Trời đất ơi, Võ Đồ sơ cấp
Một đứa bé năm tuổi, vậy mà luyện đến Võ Đồ sơ cấp, ngươi dám nghĩ sao
Vương Đằng nghĩ lúc mình năm tuổi đang làm cái gì
Hình như còn đang nghịch bùn nhỉ
Hắn lập tức lộ ra một nụ cười tiết chế lại tự hào, cảm giác lúc nhỏ mình quả thực là quá tệ, sau đó sờ đầu nấm của Đậu Đậu: “Đậu Đậu giỏi quá!”
Tiểu Đậu Đậu cho rằng Vương Đằng đang khen nàng ăn nhiều, cười càng vui vẻ, sờ bụng nhỏ ngượng ngùng nói: “Ta cảm thấy ta có thể ăn năm chén, nhưng không thể không biết xấu hổ nói ra.”
“.....” Vương Đằng
Ta cho rằng ngươi đã ăn đủ nhiều rồi, không nghĩ tới là ta quá ngây thơ
Không có nhiều nhất, chỉ có nhiều hơn
Lâm Sơ Hàm và Lâm Sơ Hàm ở bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người, không khỏi lộ nét mặt kỳ quái, cố gắng nhịn cười, nhưng thật sự sắp không nhịn được ….
Phì ha ha ha ~
“Chị, các ngươi cười cái gì?” Đậu Đậu tò mò hỏi
“À, ha ha, không có gì, đột nhiên chị nhớ tới một chuyện buồn cười.” Lâm Sơ Hạ phản ứng lại trước, vội vàng xua tay nói
“Các ngươi có phải cười Đậu Đậu ăn nhiều không?” Đậu Đậu nghi ngờ nói
“Không có đâu, ăn nhiều là chuyện tốt, làm sao bọn ta có thể cười ngươi chứ.” Lâm Sơ Hàm vội vàng thu lại nụ cười nói
“Đúng vậy, đúng vậy, chị thấy ngươi ăn nhiều như vậy, rất hâm mộ.” Lâm Sơ Hạ nói nhảm
“Thật à, vậy tối nay chị ăn năm chén cơm giống Đậu Đậu được không?” Đậu Đậu nói
“...
.” Lâm Sơ Hạ cảm giác mình bê đá tự đập vào chân mình, khuôn mặt đầy ngạc nhiên cộng thêm đau khổ
“Đúng vậy, tối nay chị Sơ Hạ của ngươi cũng muốn ăn năm bát giống ngươi.” Vương Đằng đánh nhịp nói
“....” Lâm Sơ Hạ suýt nữa không khóc ra
Ta không muốn biến thành thùng cơm a a a….
Nàng nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt u oán, suýt nữa muốn xông lên liều mạng với hắn
Lâm Sơ Hàm cố gắng nhịn cười, lần này nàng nhịn được rồi, nếu không nàng sợ cười ra, Vương Đằng cũng sẽ kêu nàng ăn năm chén cơm
Tuy rằng đối với võ giả, năm chén cơm chẳng qua là chuyện vụn vặt, nhưng nàng là con gái mà, nào có ăn nhiều chén cơm như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]