Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1106: Không ngờ Hồng Soái lại là Hồng Soái như vậy.




Hắn rời đi là vì đã hấp thu không ít thuộc tính không gian
‘Thể không gian’: 25800/100000 (nhất giai)
Lần này, hắn hấp thu khoảng hơn mười nghìn điểm thuộc tính không gian, một con số cực kỳ khổng lồ, cũng tăng thể không gian lên rất nhiều
Đương nhiên đó cũng là do quy mô của vết nứt không gian kia quá lớn mới có thể rớt nhiều bong bóng thuộc tính đến vậy
Chỉ duy một điều tiếc nuối là vết nứt không gian kia vẫn đang mở rộng trong khi Vương Đằng không thể không rời đi, bằng không hắn còn kiếm thêm được nhiều thuộc tính không gian thêm nữa
Tiếc quá
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
..
Hạ đô
Bên trong Hạ cung, lãnh tụ võ đạo và ba vị Nguyên soái đều tập trung tại đây, Chu Huyền Vũ cũng vừa về tới Hạ đô, lúc này đang đứng trước mặt họ
Một tấm bản đồ hình chiếu địa hình khổng lồ của nước Hạ đang hiện ra trước mắt mọi người
Tại khu vực biên giới phía bắc trên tấm bản đồ hình chiếu, một mảnh mây đen dày đặc đang tản ra và bao phủ một khu vực rộng lớn, hơn nữa nó đang lan rộng với tốc độ cực nhanh trên toàn bộ vùng trời biên giới phía bắc
Vẻ mặt ai nấy đều nghiêm trọng
“Haiz, thật là thời buổi nhiễu nhương!” Một tiếng thở dài trút ra từ trong miệng Ung Soái
Một bầu không khí đầy nặng nề bao phủ toàn bộ hội trường, không một ai nói năng câu nào
Trước thì tinh thú nổi loạn, sau thì loài Hắc Ám xâm chiếm, tất cả mọi người không khỏi rơi vào thế bi quan
Thật sự còn đường sống nào cho nhân loại hay không
Lúc này, lãnh tụ võ đạo cất tiếng nói: “Huyền Vũ, ngươi nói Vương Đằng nán lại đó chưa về ư?”
“Đúng thế, hắn để ta trở về trước để thông báo với mọi người, còn hắn… ở lại!” Chu Huyền Vũ đầy vẻ bi thương, nặng nề gật đầu: “Vương Đằng, chỉ e là...”
“Không thể nào.” Hồng Soái nhíu mày: “Lấy thực lực và tính cách của hắn, sao hắn lại để bản thân mình rơi vào tình thế nguy hiểm, ta tin là hắn có biện pháp thoát thân.”
“Ta cũng tin là vậy, Vương Đằng không dễ chết vậy đâu.” Lãnh tụ võ đạo mỉm cười, gật đầu nói
Chu Huyền Vũ hết sức kinh ngạc, không ngờ mấy vị Nguyên soái và lãnh tụ võ đạo lại tin tưởng Vương Đằng như thế
Trong tình thế ấy, liệu Vương Đằng có thật sự may mắn sống sót ư
“Được rồi, kế tiếp chúng ta nên thảo luận biện pháp đối phó với loài Hắc Ám, nếu Vương Đằng đã để ngươi mang tin tức về, vậy chúng ta nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng để không phụ lòng tốt của hắn.” Lãnh tụ võ đạo phất tay nói
Mọi người nghe vậy thì lập tức bắt đầu thảo luận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tại đây có không ít vị tướng thông thạo về bày binh bố trận, mỗi người đề nghị tham mưu về cách bố trí binh lực
Cuộc thảo luận kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, khi mọi người chuẩn bị giải tán, Ung Soái đột nhiên nói: “Không biết có nên nhờ hai vị kia ra tay được không?”
“Hai vị kia!”
Ánh mắt lãnh tụ võ đạo lóe lên, hiển nhiên hắn hiểu Ung Soái đang ám chỉ ai
“Khó nói lắm, nếu có Vương Đằng ở đây thì đương nhiên không vấn đề gì, nhưng Vương Đằng vẫn chưa về, hai vị kia…” Lãnh tụ võ đạo trầm ngâm nói
Lời chưa dứt mà mọi người đã hiểu được ý tứ của hắn
Hai vị sức chiến đấu cấp Hành Tinh
Không thể sử dụng kể cũng tiếc
Chung quy vấn đề vẫn quay về Vương Đằng, nếu hắn trở về thì mọi thứ đều dễ giải quyết và không khó xử thế này
“Haiz!”
Mọi người không khỏi thở dài
“Mọi người than ngắn thở dài gì thế?”
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên
Mọi người nghe thấy âm thanh quen thuộc thì không khỏi mừng rỡ
“Vương Đằng!”
Mọi người quay đầu lại thì thấy một bóng người đang sải bước lại gần
Tuy đang trong hoàn cảnh đặc biệt nhưng không phải ai cũng có thể bước vào Hạ cung, người có thể thoải mái vào nơi đây ngoài Vương Đằng thì còn ai
“Ha ha ha, Vương Đằng, ta biết thằng oắt nhà ngươi không chết mà.” Hồng Soái nhanh chân ra đón
“Thì ra mọi người đều cho là ta đã chết!” Vương Đằng cả giận nói
“Khụ khụ, do Chu Huyền Vũ nói mà, hắn nói bên kia có một đống loài Hắc Ám và mấy tồn tại loài Hắc Ám cấp Ma Quân nữa, nên ngươi không thể sống sót trở về.” Hồng Soái cười ha hả, không nể nang gì đẩy Chu Huyền Vũ ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Phụt!” Mặt mày Chu Huyền Vũ lập tức đen sì
Hắn không ngờ Hồng Soái lại xấu xa như vậy
Đây là vu khống
Là phỉ báng
Quân ác độc
Không ngờ Hồng Soái lại là Hồng Soái như vậy
“Không phải ta, ta chưa nói, ta không có ý đó.” Chu Huyền Vũ cảm thấy mình vô tội vô cùng, vội vàng lắc đầu, liên mồm phủ nhận
Hắn nói Vương Đằng không có cơ hội sống sót trở về lúc nào, hắn chỉ nói là cơ hội rất nhỏ thôi
Cơ hội nhỏ vẫn là có cơ hội cơ mà
Biết Vương Đằng sống giai thế thì hắn đã chẳng nói rồi, còn tự dưng phí cả nỗi bi thương của hắn
“Được rồi, được rồi, trông ngươi bị dọa kìa.” Vương Đằng vẫy tay, tùy tiện nói: “Nhưng các ngươi cũng không tin ta quá đấy, loài Hắc Ám làm sao có thể giữ được chân ta.”
“Đúng thế, ngươi nói chí phải, đúng thế đấy, loài Hắc Ám níu chân ngươi làm sao được.” Chu Huyền Vũ gật lấy gật để
“...” Mọi người
“...” Vương Đằng cạn lời: “Sao trước đó ta không nhận ra ngươi mặt dày thế nhỉ.”
Chu Huyền Vũ cười gượng, nhận ra mình có hơi thể hiện quá đà, bởi vì đột nhiên nhìn thấy Vương Đằng trở về làm hắn suýt thì hết hồn
Cái chính không phải hắn sợ Vương Đằng sẽ làm gì mình, mà là sợ Vương Đằng sẽ nhớ mình, dù sao lấy bản tính xấu xa của Vương Đằng, bị hắn nhớ nhung chắc chắn sẽ khiến người ta mất ăn mất ngủ
“Được rồi, mọi người đừng đùa nữa, vào việc chính nào.” Lãnh tụ võ đạo lắc đầu cười, nói: “Vương Đằng, tình hình bên kia thế nào rồi?”
“Không mấy lạc quan, lần này có vẻ như loài Hắc Ám muốn xâm chiếm quy mô lớn, theo kích thước của vết nứt không gian thì lần xâm chiếm này phải có đến cả triệu loài Hắc Ám, thậm chí còn có mấy tồn tại cấp Ma Quân.” Vương Đằng lắc đầu nói với vẻ mặt nghiêm trọng
“Shh!”
Ai nấy nghe xong thì đều không khỏi hít một hơi
Hàng triệu loài Hắc Ám!!
Thêm mấy tồn tại cấp Ma Quân!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.