Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1351: Cược quặng!




“Vương Đằng, ta thấy hay là ngươi nhận thua đi, tránh đến lúc đó mở nhầm hàng lỗi, còn phải đền tiền, thua càng thảm hại.” Tào Quan ở một bên phụ hoạ, trào phúng Vương Đằng, lại nói:
“Trần Sổ đại sư chính là tầm quặng sư cao cấp, bản lĩnh dò mạch tìm khoáng ngươi chắc chắn không thể sánh bằng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ngươi tự giải quyết cho ổn thoả đi!”
Tên tầm quặng sư cao cấp kia nghe vậy, gương mặt lộ ra biểu cảm ngượng ngùng rồi lại ngạo nghễ, thản nhiênn nói: “Tiểu tử, người trẻ tuổi chịu thiệt chút không sao, cũng nên giao chút tiền học phí, nhưng nhớ phải ngã một keo leo một tấc, tự thu xếp ổn thoả đi.”
“Các ngươi hình như chắc chắn bản thân sẽ thắng vậy?” An Lan không nghe nổi nữa, trợn mắt nói
“Đó là đương nhiên, nhìn thấy khối khoáng thạch này không, chừng trên vạn cân
Đại sư Trần Sổ đã nói rồi, hàm lượng bên trong khối khoáng thạch này vô cùng kinh người, khoáng thạch mở ra chắc chắn có giá trị ngất ngưởng
Ngươi cho rằng các ngươi còn có thể tìm được một khối sánh được với nó sao?” Tào Quan cười lạnh nói
An Lan nhíu chặt mày, thoáng nhìn tên tầm quặng sư cao cấp kia, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Vương Đằng
Hắn không cho rằng tên tầm quặng sư cao cấp này là một kẻ lừa đời lấy tiếng
Khoáng thạch của phường cược quặng Tụ Tài đều là hàng hoá cao cấp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một khối lớn như vậy, cho dù là vật liệu cược, cũng có giá trị rất cao
Người của gia tộc Pylax sao có thể tuỳ tiện tìm một tầm quặng sư đến giám định, chứng minh người ta thật sự có bản lĩnh
Vương Đằng quét mắt nhìn quá khối khoáng thạch trên vạn cân kia, trong mắt loé lên vẻ kinh ngạc
Tên tầm quặng sư cao cấp này quả thực có bản lĩnh, lại có thể chọn trúng khối khoáng thạch có giá trị như thế
Khoáng thạch to lớn như thế, người bình thường chắc chắn không dám tuỳ tiện ra tay
Thế nhưng khoé miệng hắn lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn khà khà nói: “Từ lúc nào tầm quặng sư cao cấp cũng dám xưng là đại sư vậy?”
Đôi mắt tầm quặng sư Trần Sổ lập tức loé lên vẻ xấu hổ
Tầm quặng sư cao cấp đương nhiên không thể xưng là đại sư
Nhưng đây đều là cách gọi riêng tư, giống như phó chủ nghiệm, người cấp dưới đều sẽ trực tiếp gọi là chủ nhiệm, coi như là một kiểu xưng hô kính trọng, chỉ cần không nói như vậy ở trường hợp chính thức, thì không thành vấn đề
Kết quả Vương Đằng lại phơi bày lời nói này, thì chính là có ý vả mặt rồi
“Nếu ngươi không phục, vậy thì chọn khoáng đi.” Tầm quặng sư Trần Sổ cười lạnh nói
Hắn không tiếp tục xoắn xuýt về vấn đề xưng hô, làm lớn chuyện này không có lợi với hắn, chỉ tự sỉ nhục chính mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Đằng thản nhiên mỉm cười, cũng không tiếp tục cố chấp, quét mắt qua xung quanh một lượt, sau đó tuỳ tiện chỉ vào một khối khoáng thạch nặng tầm ngàn cân
“Khối này đi.”
“An Lan, trả tiền!”
“...” Ánh mắt An Lan nhìn Vương Đằng đầy u oán
Tuỳ tiện như vậy
Ngươi đang nghiêm túc hả
“Phụt ha ha ha, ngươi như vậy là điếc không sợ súng sao
Tuỳ tiện chọn một khoáng thạch nặng ngàn cân đã dám so bì với thiếu gia Adris?” Tào Quan cười ha hả
“Người trẻ tuổi, ngươi như vậy đúng là làm càn, cho rằng tuỳ tiện chọn một khối đá, đợi lát nữa là có thể mượn cớ nói mình chưa nghiêm túc chọn sao?” Tầm quặng sư Trần Sổ cũng dở khóc dở cười, lắc đầu nói
Ánh mắt Tào Giảo Giảo nhìn Vuơng Đằng đầy hoài nghi
Tên này giảo hoạt giống như tiểu hồ ly vậy, sẽ nhận thua dễ dàng như vậy sao
“Đại gia, ta gọi ngươi là đại gia rồi đấy
Chúng ta nghiêm túc chút có được không, khoáng thạch của người ta nặng vạn cân, nếu chúng ta thua, thật sự đến cái quần cũng không còn đâu.” An Lan sầu muộn không thôi, vội vàng truyền âm nói với Vương Đằng
“Tộc Cơ Giới các ngươi cũng mặc quần sao?” Ánh mắt Vương Đằng nhìn hắn thật kỳ quái
“Ta…” An Lan thật muốn hộc máu: “Tộc Cơ Giới chúng ta sao lại không mặc quần chứ, ngươi như vậy là phân biệt kì thị, ta có mặc quần… Không đúng, hiện tại chúng ta đang nói chuyện có mặc quần hay không sao
Ta đang nói chuyên thua tiền với ngươi đó, đại ca.”
“Đừng gấp, bình tĩnh, uổng cho ngươi còn là cường giả cấp Vực Chủ.” Vương Đằng nhàn nhạt nói
“Ta là cấp Vực Chủ thì làm sao, tiền của cấp Vực Chủ không phải là tiền hả.” An Lan phản bác nói
“Được rồi, không thua đâ
Nếu ngươi tin tưởng ta, thì mua khối khoáng thạch đó đi, bao kiếm lời.” Vương Đằng tự tin nói: “Đúng rồi, kiếm được lời phải chia cho ta đấy, ta không phải tuỳ tiện giúp ngươi, ta ra tay có giá mắc lắm.”
“Ngươi thật sự có lòng tin à?” An Lan hoài nghi nói
“Tin hay không tuỳ ngươi.” Vương Đằng thờ ơ nói
“Được, ta sẽ tin ngươi thêm một lần, thắng chúng ta chia đều, không, chia bảy ba, ngươi bảy ta ba.” An Lan cắn răng nói
“Rất tốt, có giác ngộ đấy.” Vương Đằng gật đầu hài lòng
“Các ngươi thương lượng xong chưa, muốn mua thì mua nhanh đi.” Adris nhíu mày, thiếu kiên nhẫn thôi thúc
An Lan không nói gì, trực tiếp bước lên mua lại khối khoáng thạch Vương Đằng chọn trúng
“Vương Đằng, ngươi có thật sự nắm chắc không vậy
Không phải là ngươi bắt tay với tên Adris kia làm thịt tên Vực Chủ ngốc của tộc Cơ Giới này đó chứ.” Giọng nói cổ quái của Viên Cổn Cổn vang lên trong tâm trí Vương Đằng: “Từ sớm ta đã nghe nói người của tộc Cơ Giới đều hơi cố chấp, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt rồi.”
“Ta là loại người đó sao?” Vương Đằng trợn mắt không vui nói: “Ta có thế nào cũng không đi lại với người của gia tộc Pylax, đó chính là đối thủ của chúng ta.”
“Khà khà, ta chỉ nói vậy thôi.” Viên Cổn Cổn cũng biết Vương Đằng không thể kết bè với đối phương
Nhưng thủ pháp chọn khoáng thạch của tên Vương Đằng này quả thực không hợp lý lẽ thông thường cho lắm, chỉ nhìn thoáng qua cái là mua ngay, ngươi đang đi chợ mua bắp cải sao
Lúc này, An Lan đã mua được khoáng thạch quay lại, vẻ mặt đau đớn, tuy rằng mang mặt nạ, nhưng Vương Đằng vẫn nhìn ra được biểu cảm từ trong mắt của hắn
“Tốn hết ba trăm triệu, tim của ta đau lắm.” An Lan sờ ngực, nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.