Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 1517: Trời đã sáng, mưa đã tạnh, bọn họ cảm thấy mình lại ổn rồi!






Chương 1517
Trời đã sáng, mưa đã tạnh, bọn họ cảm thấy mình lại ổn rồi
(2)




Tuy rằng đã biết hai vị Vực Chủ đại nhân bị trọng thương, nhưng khi tận mắt nhìn thấy dáng vẻ của bọn họ, mọi người vẫn chấn động
Tổn thương quá nghiêm trọng
Gần như chỉ còn lại một hơi
Tồn tại mạnh nhất liên bang Aurant lại bị đánh thành như vậy, quả thật không thể tin nổi
Ánh mắt mọi người nhìn Vương Đằng mơ hồ xuất hiện một tia hoảng sợ
“Đừng khẩn trương, ta không ăn người.” Vương Đằng tự quen thuộc đi vào trong đại điện, tìm vị trí ngồi xuống, cười nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“…” Mọi người không nói gì
Tin ngươi cái quỷ
“Vị các hạ này, không biết xưng hô như thế nào?” Nguyên soái Nehmaia đứng lên, hỏi
“Vương Đằng.” Vương Đằng thuận miệng đáp
“Các hạ Vương Đằng, không biết như thế nào thì ngươi mới có thể thả ba vị Vực Chủ đại nhân?” Nehmaia liếc nhìn ba người Turkin, Sanlo, khẽ thở dài
“Người ta khó khăn lắm mới bắt được, thả thì không có khả năng thả.” Vương Đằng lắc đầu nói
Trong lòng đám người Nehmaia không khỏi trầm xuống
“Có việc cần thương lượng, chỉ cần là vấn đề tiền bạc, chúng ta đều có thể ngồi xuống thảo luận.” Nehmaia vội vàng nói
“Các ngươi muốn tiêu diệt Địa tinh của ta, cho nên đây không đơn thuần là vấn đề tiền bạc.” Vương Đằng nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Nhưng…”
Nehmaia còn định nói gì nữa, Vương Đằng đã trực tiếp cắt ngang, thản nhiên nói: “Được rồi, ta đến đây không phải tìm các ngươi vô nghĩa, hiện giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn, một sống một chết, xem các ngươi tuyển chọn như thế nào?”
Không khí lập tức ngưng trọng
Tất cả mọi người ngừng hô hấp, ánh mắt tập trung lên trên người Vương Đằng
“Như thế nào mới có thể sống?” Một lát sau, có người không nhịn được phá vỡ trầm mặc, hỏi
“Rất đơn giản, lấy tiền mua mạng!” Vương Đằng nói
“…” Mọi người dở khóc dở cười
Rất đơn giản, thật thô bạo
Nhưng lại có không ít người nhẹ nhàng thở ra
Vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết, vậy không còn là vấn đề
Người của liên bang Aurant ở đây không khỏi lộ ra nụ cười tự tin
Trời đã sáng, mưa đã tạnh, bọn họ cảm giác mình lại ổn rồi
“Ta đây cũng rất dễ nói chuyện, mỗi gia tộc các ngươi, tùy tiện ra năm trăm tỷ tiền Vũ Trụ đi!” Lúc này, Vương Đằng miễn cưỡng mở miệng nói
“Phụt!”
“Bao nhiêu?”
Không ít người đang định uống ngụm nước hòa hoãn chút, kết quả nghe được câu nói của Vương Đằng, trực tiếp phun ra
Đừng nói năm trăm tỷ
Ba trăm tỷ bọn họ đều không thể lấy ra có được không hả
Đây chính là đồng Vũ Trụ, chứ không phải đồng liên bang Aurant, cho dù đào sạch gia tộc của bọn họ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng gom ra được một hai trăm tỷ
Đây thật sự muốn mạng già của bọn họ mà
“Không có, tuyệt đối không có nhiều như vậy.”
“Chúng ta không có nhiều tiền như vậy, đánh chết đều không có.”
“Đây không phải là vấn đề có tiền hay không, đây là đòi mạng!”

Cả đám người của liên bang Aurant đều lắc đầu, sắc mặt vô cùng khó coi, cảm thấy Vương Đằng vốn chính là sư tử ngoạm
“Các vị đừng có gấp, nhìn xem biểu diễn ta chuẩn bị cho các vị!” Vương Đằng khoát tay nói
Vừa dứt lời, quầng sáng trước mặt mọi người đột nhiên thay đổi, lại biến thành cảnh tượng trên không tháp Thánh Tinh
Mọi người hoài nghi nhìn Vương Đằng, không biết hắn đột nhiên thay đổi sang cảnh tượng của tháp Thánh Tinh làm gì
“Các hạ Vương Đằng, chúng ta biết chuyện ngươi đã làm với tháp Thánh Tinh, nhưng chúng ta thật sự không lấy ra được năm trăm tỷ…” Trong lòng những người này khinh thường, cho rằng Vương Đằng định dùng cái này để uy hiếp bọn họ
Rầm
Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn đột nhiên truyền ra, chỉ thấy trong quầng sáng kia đột nhiên ánh lửa tận trời, biến tháp Thánh Tinh thành một đống đổ nát biển lửa
Người của liên bang Aurant trừng lớn mắt, đồng tử co rút đến cực điểm, ngây ngốc nhìn một màn trong quầng sáng kia
Tháp Thánh Tinh… không còn!!
“Vương
Đằng!” Sanlo phản ứng lại đầu tiên, giống như một con dã thú bị thương, hai mắt đỏ đậm, nhìn chằm chằm vào Vương Đằng, phát ra tiếng gầm giận dữ
Hắn lại hủy tháp Thánh Tinh đi
Sao hắn có thể
Sao hắn dám
Tháp Thánh Tinh hủy diệt quá đột nhiên, khiến Sanlo hoàn toàn không ngờ đến, bởi vậy mới chấn động mạnh hơn, giờ phút này tinh thần đều muốn xong đời
Tinh thần của một cấp Vực Chủ đều xuất hiện vết rách, có thể thấy được đã bị kích thích đến tình trạng nào
Tháp Thánh Tinh là nơi hắn đã tiêu tốn vô số tinh lực và thời gian xây dựng lên, có thể nói giống như con của hắn vậy, bây giờ lại bị hủy rồi
Bị hủy một cách tiện tay như vậy
Thật đáng giận
Vương Đằng quả thật đáng chết
Trong lòng Sanlo vặn vẹo, ánh mắt vô cùng oán độc, sát ý đối với Vương Đằng nồng đậm đến cực hạn
“Không được nhìn ta như vậy, bằng không ta sẽ không nhịn được giết ngươi ngay bây giờ.” Vương Đằng hờ hững nói
“Ngươi!” Trong miệng Sanlo thở hổn hển, ánh mắt hung hăng trừng Vương Đằng, hắn chưa bao giờ căm hận một người đến như vậy
Nhưng cuối cùng hắn thu hồi ánh mắt, cúi đầu đứng sang bên, giống như một khúc gỗ mục không có sức sống
“Xì!” Vương Đằng cười nhạo một tiếng
Sao hắn lại không biết tính toán của Sanlo chứ, đơn giản chính là định tranh thủ một đường sống cuối cùng mà thôi, về sau dễ tìm hắn báo thù
Về tâm tính, Sanlo quả thật ngoan độc
Nhưng Vương Đằng lại không hề lo lắng chút nào, bởi vì cuối cùng Sanlo nhất định sẽ chết
Hắn có buông tha cho ai cũng sẽ không tha cho Sanlo
Sở dĩ hiện giờ không giết hắn là vì Vương Đằng muốn để cho hắn nhìn thấy những thứ hắn để ý bị hủy diệt từng cái một, sau đó mới giết
Như thế coi như cho người của Địa tinh một câu trả lời thỏa đáng
“Thế nào, phấn khích không?” Vương Đằng không để ý đến Sanlo, cười nói với mọi người
“…”
Tĩnh mịch
Bốn phía lại một lần nữa rơi vào trong yên tĩnh giống như chết
Người của liên bang Aurant đều ngừng hô hấp, trên trán đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt hồi hộp nhìn Vương Đằng
Ma quỷ này
Hắn tuyệt đối là ma quỷ
“Không biết đề nghị mới vừa rồi của ta như thế nào?” Vương Đằng hỏi
“Tốt, tốt, đề nghị này thật tốt, chúng ta không hề có bất cứ ý kiến gì.” Người của liên bang Aurant hồi phục tinh thần lại, luôn miệng nói
“Ta đã biết mọi người sẽ vui vẻ đồng ý.” Vương Đằng vui mừng gật đầu nói
Đám người lãnh tụ Võ đạo, An Lan nghe nói thế, khóe miệng đều không nhịn được co giật
Hết chương 1517

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.