Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 217: Tặng chuông!




Thôi, nếu em họ Vương Đằng không thích xã giao, vậy cứ kệ hắn đi
Chỉ cần hắn còn đây, Vương gia đương nhiên sẽ được lợi
“Cô Vương, em họ ngươi thi đậu trường Quân đội Hoàng Hải nhỉ.” Một giọng nói kéo luồng suy nghĩ của Vương Á Nam lại
“Đúng vậy, nghe nói lúc đó năm trường đại học đứng đầu cả nước đều tự đến tuyển người, nhưng em họ ta lại muốn học gần nhà một chút, cho nên lựa chọn trường Quân đội Hoàng Hải.” Vương Á Nam nói khá tự hào
“Thật là ưu tú, kể cả đại học đứng đầu cũng hạ thấp mình đến mời chào.” Thanh niên mới vừa nói chuyện không khỏi cảm thán
Mấy người bên cạnh không chịu yếu thế, ào ào thốt lên lời nịnh hót
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gương mặt Vương Á Nam treo nụ cười thận trọng, cho dù thật vui mừng, nhưng không bị viên đạn bọc đường của những người này làm choáng váng đầu óc
Thổi phồng thương nghiệp lẫn nhau mà thôi
“Các vị khen quá lời rồi, hôm nay vô cùng cảm ơn các vị đã đến đây, đợi lát nữa nhất định phải ăn no uống say, bên kia ta còn có vài khách mời mới đến phải tiếp đãi, xin thứ lỗi không tiếp được.” Vương Á Nam hơi áy náy nói
“Ngươi mau đi đi, không cần phải để ý đến chúng ta đâu.”
Vương Á Nam gật đầu với bọn họ, xoay người đi qua nghênh đón nhóm khách mời vừa mới đến

Hôm nay đám người Hứa Kiệt, Bạch Vi đương nhiên cũng đi theo cha mẹ bọn họ đến tham gia tiệc nhập học của Vương Đằng
Vương Thịnh Quốc quen biết cha mẹ bọn họ, đã nhanh chóng hàn huyên với nhau
Mấy người Hứa Kiệt lại đi đến bên góc chỗ Vương Đằng
“Anh Vương Đằng!” Bạch Vi linh hoạt dễ thương gọi
“Các ngươi đến rồi, ngồi đi, muốn uống gì tự đi lấy, đừng khách khí.” Vương Đằng nói
Mấy người ngồi xuống xung quanh, vừa uống nước vừa bắt đầu nói chuyện phiếm
“Các ngươi có nghe nói chưa
Hình như trong nhà Lý Vinh Thành chọc đến một võ giả nào đó, gần đây tổn thất nặng nề.” Hứa Kiệt đột nhiên vui sướng khi người gặp họa
“Hả?”
Vương Đằng không khỏi liếc nhìn Hứa Tuệ, hai người đều nghĩ đến chuyện trên hội đấu giá lần trước, đây nhất định là thủ đoạn của Tạ Khôn kia
Hứa Tuệ không khỏi lạnh giọng nói: “Hắn đáng đời!”
Hứa Kiệt thấy nàng hình như biết được chuyện gì, vội hỏi: “Chị, ngươi biết xảy ra chuyện gì sao?”
Hứa Tuệ thuật lại sơ qua chuyện xảy ra lúc đó, mấy người Hứa Kiệt nghe xong đều lòng đầy căm phẫn, chửi ầm lên
“Thôi, chuyện này không có gì hay để nói cả, thứ tôm tép nhãi nhép mà thôi.” Vương Đằng bình thản nói
Hắn thật sự không để Lý Vinh Thành vào trong lòng
Trước kia có lẽ còn có thù hận, nhưng bây giờ đã trải qua nhiều chuyện rồi, tầm mắt rộng mở, sẽ không tính toán chi li gì với một tên cònkhông phải võ giả
Đương nhiên, nếu như Lý Vinh Thành lại đến trêu chọc hắn, Vương Đằng sẽ không nương tay

Rất nhanh đã đến mười hai giờ
Khách mời đã có mặt rồi, đều đã ngồi vào chỗ, ông cụ Vương đứng lên: “Vô cùng cảm ơn các vị đã đến đây tham dự tiệc nhập học của cháu trai ta, Vương Đằng, một ly này, ta mời các vị!”
Nói xong, hắn ngửa đầu ra, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly
“Ông cụ Vương thật khí khái!”
“Ha ha ha, ông cụ Vương không thua gì năm đó, cạn!”
“Chúc mừng, chúc mừng!”

Khách mời ở đây đều vui vẻ, tất cả mọi người thật nể tình nâng ly rượu lên, ào ào chúc mừng…
“A, vừa mở tiệc, xem ra ta tới đúng lúc rồi!”
Đột nhiên, một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào
Giọng nói này không lớn lắm, nhưng lại cực kỳ có lực xuyên thấu, chèn ép tiếng động bốn phía xuống, truyền vào trong tai mỗi người
Người có thể làm được một điểm ấy, hiển nhiên không phải người thường
Hơn nữa nghe giọng điệu này, hình như người đến không có ý tốt…
Tất cả mọi người liếc nhìn ông cụ Vương, rồi sau đó ánh mắt không khỏi nhìn ra ngoài cửa lớn
Chỉ thấy một bóng người đang chậm rãi đi từ bên ngoài vào, khiến cho người ta kinh ngạc là trên vai hắn vác theo một cái… chuông lớn
“Ngươi là ai?”
Ông cụ Vương còn chưa mở miệng, bác cả của Vương Đằng là Vương Thịnh Hồng đã đứng lên tức giận hỏi
“Người tặng lễ.” Gã thanh niên kia cười nhẹ
“Tặng lễ?” Ánh mắt Vương Thịnh Hồng không khỏi rơi lên cái chuông lớn kia, thay đổi sắc mặt
Ông cụ Vương và đám người Vương Thịnh Quốc đều có vẻ mặt khó coi, có lẽ đều nghĩ đến lễ vật của người thanh niên này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tặng chuông (Tống chung)
Đưa tang
“Là kẻ nào phái ngươi đến đây?” Ông cụ Vương đứng dậy hỏi
Thanh niên cười ha ha, đồng hồ trong tay đột nhiên bắn ra một tia sáng, chiếu ra bóng dáng của một cụ già ở trên vách tường
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cụ già kia ngồi trên xe lăn, vẻ mặt già nua, lộ dáng vẻ xế chiều, cười nói với ông cụ Vương: “Đã lâu không gặp, Vương Chấn Hùng!”
Ông cụ Vương hơi sững sờ, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cụ già kia cũng yên tĩnh chờ, không hề mở lời quấy nhiễu
Sau một lúc lâu, ông cụ Vương mới đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Là ngươi!”
“Cuối cùng ngươi đã nghĩ ra.” Cụ già kia nói
“Nhậm Kiến Bình, không phải ngươi đã chết rồi sao
Lúc đó…” Ông cụ Vương khó có thể tin, nói
“Lúc đó ngươi đã một súng bắn chết ta sao
Ha ha, đáng tiếc ta không chết, bây giờ ngươi có hối hận vì sao lúc đó không bắn thêm mấy phát súng không?” Nhậm Kiến Bình cười lạnh hỏi
Mọi người nghe được mấy lời này, không khỏi bị khơi lên lòng hiếu kỳ, hai mắt sáng lên ngọn lửa bát quái
Hai cụ già này giống như có mối thù hận sâu nặng
“Quả thật hơi đáng tiếc, không bắn chết đồ khốn kiếp nhà ngươi, để cho ngươi sống thêm nhiều năm như vậy
Thế nào
Bây giờ định đến tìm ta báo thù à.” Ông cụ Vương lại ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn hình chiếu trên vách tường
“Không sai, ta tới tìm ngươi báo thù!” Nhậm Kiến Bình nói thẳng
“Nhiều năm như vậy, ngươi mới nhớ tới chuyện tìm ta báo thù sao?” Ông cụ Vương cười khẩy, hỏi
“Không ngại nói cho ngươi biết, trước kia ta quả thật không có thực lực để báo thù, cho rằng đời này không có hy vọng gì, nhưng ngay khi nửa thân của ta sắp xuống mồ, ông trời lại cho ta một cơ hội, hiện giờ Nhậm gia ta mạnh hơn Vương gia ngươi, cho nên ta đến trả thù.” Nhậm Kiến Bình lạnh lùng nói
“Vừa đắc chí đã điên cuồng, nói như vậy kẻ lần trước đã ra tay với con trai ta cũng là người do ngươi sắp đặt đi.” Ông cụ Vương khinh thường nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.