Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 263: Giảo hoạt tinh ranh.




“Các vị học trưởng, học tỷ, mặc dù ta gia nhập câu lạc bộ Võ Đạo, nhưng ta không bán thân đâu.”
Nghe thấy Vương Đằng nói, mọi người xạm mặt lại, đều cạn lời
Tam quan của Vương Đằng hình như hơi lệch
“Chúng ta đường đường là câu lạc bộ Võ Đạo, không phải tập đoàn buôn người, cần ngươi bán thân làm gì?”
Với tính nết của Trang Hà, mà còn bị Vương Đằng chọc giận, hung dữ trừng hắn, đột nhiên có hơi hoài nghi kéo cái tên tam quan bất chính vào câu lạc bộ Võ Đạo rốt cuộc là đúng hay sai
“Vậy các ngươi nhìn ta như vậy làm gì
Khiến cho người ta sợ hãi.” Vương Đằng nói thật vô tội
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Đương nhiên là muốn xem tiểu tử ngươi rốt cuộc có ba đầu sáu tay gì, sao lại yêu nghiệt như thế.” Hạ Thu nói
“Này này, đủ rồi đấy, có người bẩn thỉu người khác như các ngươi sao?” Vương Đằng tức giận nói
“Ha ha ha!”
Đám người thấy hắn kinh ngạc, không khỏi cười ha ha
“Đi đi, mọi người chớ giễu cợt hắn, giữ lại chút mặt mũi cho vua người mới của chúng ta đi.” Trang Hà cũng cười, nói
..
Nửa giờ sau, Vương Đằng đi ra từ câu lạc bộ Võ Đạo, không khỏi lắc đầu
Những học trưởng, học tỷ này của câu lạc bộ Võ Đạo vẫn khác dễ chung đụng, nhưng ai cũng hơi nhây, cứ thích lấy hắn ra nói đùa
“Nhưng câu lạc bộ Võ Đạo này quả là không đơn giản, hôm nay riêng võ giả cấp Chiến Binh tam tinh ta đã nhìn thấy cũng có mấy người.”
Người có thể đạt tới cấp Chiến Binh tam tinh cơ bản đều là sinh viên năm ba, năm tư, bọn họ trải qua không ít nhiệm vụ
Vương Đằng có thể cảm nhận được khí thế không tầm thường từ trên thân mấy người kia
“Vật họp theo loài, người chia theo nhóm, cường giả sẽ chỉ làm bạn cùng cường giả!”
Vương Đằng cảm thán trong lòng một phen
Lúc này đã là chập tối, hắn đi nhà ăn ăn cơm, rồi về ký túc xá tu luyện
..
Ngày kế tiếp, sáng sớm chủ nhật
Vương Đằng ăn xong điểm tâm, cầm binh khí rồi đi đến cổng trường
Khi đi đến cổng, hắn lấy ra thẻ sinh viên, quét trạm gác cổng
Bởi vì hắn đã xác nhận nhiệm vụ, trên thẻ sinh viên có ghi chép, bởi vậy hắn có thể thông qua trạm gác cổng này
Đối với loại tình huống này, ông lão trông cửa đã rất quen thuộc, vừa nhìn là biết hắn ra ngoài làm nhiệm vụ
Cho nên, hắn sẽ không ngăn cản, chỉ gật đầu với Vương Đằng, nói: “Bạn học, chú ý an toàn, bình an trở về.”
Vương Đằng hơi sững sờ, lập tức cười nói: “Được, cảm ơn ông!”
Ông lão trông cửa nhìn bóng lưng Vương Đằng đi xa, thở dài, lẩm bẩm: “Những đứa trẻ này đều là hi vọng tương lai!”
..
Vương Đằng ra khỏi khu đại học, đáp một chiếc xe trực tiếp tiến về núi Xuân Hoa
Hai giờ đi xe, một đường Vương Đằng đều ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở phía sau, làm cho lái xe phía trước tràn ngập tò mò
Nhưng hắn thấy Vương Đằng không định mở miệng nói chuyện, chỉ đành không nói một lời
Hai giờ sau, lái xe đến một thôn làng ở núi Xuân Hoa
Không thể không nói nơi này quả thật hơi hẻo lánh, nếu không phải Vương Đằng trả giá cao, lái xe còn không muốn lái tới đây
“Ngươi chờ ta ở đây đi, trước khi mặt trời xuống núi, ta chắc sẽ trở về.” Vương Đằng căn dặn lái xe một câu
“Yên tâm đi, tiểu ca, ta đã đáp ứng ngươi, thì hôm nay chắc chắn sẽ nhận vụ làm ăn này với ngươi, sẽ không đón khách khác đâu.” Lái xe vỗ ngực bảo đảm
Nói nhảm, tiểu tử trước mắt này đã trả đủ tiền cho hắn chạy xe một ngày, còn không cần chạy khắp nơi đến mệt gần chết
Chuyện tốt như vậy, một năm cũng không gặp được một lần, đồ ngốc mới không làm đâu
Vương Đằng gật đầu, xuống xe, cản lại một thôn dân qua đường, nghe ngóng tình huống trong núi Xuân Hoa
“Ngươi nói ngươi muốn vào núi sao?” Thôn dân bị Vương Đằng giữ chặt là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, nghe thấy Vương Đằng muốn vào núi, kinh ngạc nhìn hắn, nói: “Chàng trai trẻ à, hiện tại trong núi không an toàn đâu, ngươi quá trẻ tuổi, ta khuyên ngươi vẫn nên về nhà đi.”
Người phụ nữ trung niên không hề kiêng kỵ đánh giá Vương Đằng, thấy hắn da mịn thịt mềm, lại nhìn xe taxi bên cạnh, không cần nghĩ cũng biết hắn chạy đến từ trong thành phố
Nàng thật buồn bực, hiện tại những người này không ở nơi an toàn, hết lần này tới lần khác xông vào nơi nguy hiểm, ngại mình sống quá thoải mái sao
“Ta lên núi có chuyện quan trọng, không thể tay trắng trở về.” Vương Đằng cười nói: “Dì à, ngươi không cần lo lắng, ta đã tới, thì chắc chắn đã chuẩn bị tốt tâm lý, sẽ không lấy mạng của mình ra đùa đâu.”
“Những người trong thành phố các ngươi, thật không chịu nghe khuyên bảo
Hôm qua cũng có ba người trẻ tuổi quả thực muốn vào núi, muốn khuyên cũng không khuyên nổi, đến bây giờ còn chưa ra, không biết đã thế nào rồi?” Người phụ nữ trung niên bất đắc dĩ, lắc đầu nói
“Ồ
Ba người trẻ tuổi?” Vương Đằng hơi kinh ngạc, lại còn có những người khác tới, hắn hỏi rất bình tĩnh: “Bọn họ ăn mặc thế nào, có nói lên núi để làm gì không?”
“Ngươi hỏi những chuyện này làm gì?” Người phụ nữ trung niên hoài nghi nói
“Ta chỉ tùy tiện hỏi chút thôi.” Vương Đằng móc ra một tờ tiền 200 đồng nhét vào trong tay người phụ nữ trung niên
“Vậy sao được.” Đôi mắt nàng sáng lên, miệng nói ngại lấy, trên tay lại thành thật, siết chặt tiền, như sợ Vương Đằng đòi lại
“Dì, ngươi nhận lấy đi
Đây là thứ ngươi nên được, hiện tại tin tức cũng cần tiền mà.” Vương Đằng cười, nói không chút để ý
“Người trong thành phố các ngươi đều là người lịch sự, hào phóng vô cùng.” Phụ nữ trung niên cười hì hì, nhỏ giọng nói: “Ba người trẻ tuổi kia ăn mặc tương tự ngươi, tương đối lão luyện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ta thấy hình như bọn họ còn mang vũ khí, nói rằng lên núi tìm thứ gì đó, còn muốn người hái thuốc trong thôn chúng ta dẫn đường cho bọn họ, nhưng cụ thể là tìm cái gì, ta cũng không biết.”
“Những người này không phải cũng đến hái cỏ Huyễn Viêm đấy chứ.” Vương Đằng hoài nghi nghĩ thầm: “Chẳng lẽ nhiệm vụ đầu tiên của ta phải thất bại sao?”
“Không được, đến cũng đến rồi, thế nào cũng phải lên núi tìm xem
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huống chi, ta chỉ cần mười cây cỏ Huyễn Viêm, chưa chắc có xung đột với mục đích của bọn họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.