[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nói đến cũng buồn cười, Tiêu Vân Phàm hắn, từ trước tới nay chưa từng lọt vào mắt nàng
Hơn nữa, lúc này hắn cũng không thể gợi lên chút ghen tị nào nữa, thậm chí là cả tâm lý so sánh
Một đòn giết chết một hải thú cấp thất tinh, tên này lại mạnh mẽ hơn trước kia rồi, mạnh đến mức khiến người khác tuyệt vọng
Bản thân mình lấy gì để so sánh với hắn
Từ Uyển Đồng và Điền Tiếu Tiếu chấn động vô cùng nhìn về bóng người trước mặt, giống như người trước mắt không chân thật, mà là ảo ảnh
Tên này sao lại mạnh mẽ đến vậy
Đó là hải thú cấp thất tinh đó nha, hắn lại chém giết dễ dàng như vậy
Lâm Sơ Hạ lại không hề nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy Vương Đằng, nàng vui mừng hét lớn: “Anh Vương Đằng!”
Cười phì một tiếng, Vương Đằng rút ra Ma Khuyết từ trong đầu hải thú, quay đầu nhìn đám người Lâm Sơ Hàm: “Ôi, đều ở đây à.”
Một phút sau, ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt của Lâm Sơ Hàm, hắn nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, có phải ta trở về muộn rồi không!”
Khi nghe được câu này, Lâm Sơ Hàm cảm thấy sợi dây đàn nào đó trong lòng dường như bị chạm vào một chút, dậy lên từng cơn sóng rung động
Từ khi nào tên này lại biết nói chuyện như vậy rồi
Khóe miệng của nàng không khỏi cong lên thành một đường cong, khẽ lắc đầu
Vương Đằng nhìn khuôn mặt rung động lòng người kia của nàng, chút cảm giác yếu đuối ban nãy như là ảo giác, hiện tại vẫn quật cường như cũ
“Không sao thì tốt rồi!” Vương Đằng khẽ cười, vác Ma Khuyết lên vai, trêu ghẹo: “Nói chứ thực lực này của ngươi không tốt lắm nha, còn không mau tăng lên, đến Sơ Hạ cũng sắp đuổi kịp rồi kìa.”
Lâm Sơ Hàm không nhịn được trợn mắt
Nàng quyết định rút lại câu nói lúc trước, tên khốn này không biết nói chuyện trước sau như một
Có cần phải đả kích người khác như vậy không
Câu nói này đã lập tức đánh hắn về nguyên hình, quả nhiên vẫn là cái kiểu đó, quả nhiên vẫn là bộ dạng muốn ăn đòn đó
Lâm Sơ Hạ lại hết sức vui vẻ, sung sướng, đắc ý nhướng mày với Lâm Sơ Hàm, cười hì hì
“Một cô gái như ngươi, đừng có mà học theo hắn.” Lâm Sơ Hàm nhìn thấy dáng vẻ láu lỉnh cổ quái của nàng, không nhịn được gõ đầu nàng một cái, tức giận nói
“Ui da, đau quá, chị thẹn quá hóa giận à nha.” Lâm Sơ Hạ trốn ra phía sau lưng Điền Tiếu Tiếu, lè lưỡi với Lâm Sơ Hàm
Con bé này, từ sau khi giải quyết được vấn đề về thể chất, tính cách lại trở nên cởi mở không ít
Hai người Điền Tiếu Tiếu và Từ Uyển Đồng buồn cười không dứt
Tiêu Vân Phàm nhìn mấy người bọn họ đối đáp với nhau, lập tức cảm thấy mình thật dư thừa, trong lòng khó chịu như vừa bị nhét một đống phân, đang muốn lặng lẽ rời đi
Vừa đúng lúc này, ánh mắt Vương Đằng nhìn sang
“Học đệ Vương Đằng!” Tiêu Vân Phàm lập tức lúng túng không thôi, dừng bước chân, lên tiếng chào hỏi
“Ngươi là…!” Vương Đằng cảm thấy hơi quen, nhưng không nhớ ra được là ai
Hắn phiêu bạt trong vết nứt không gian quá lâu rồi, một vài người không liên quan đã trở nên mơ hồ
“...” Tiêu Vân Phàm
Mịa nó cái tên khốn kiếp này quả thực là đang nhục nhã người khác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đối phương không giống như giả vờ, hắn cảm thấy tên này… có khả năng…quên hắn thật rồi
Móa, chuyện này mới càng thêm đả kích người khác có được không
Ta từng xem ngươi như đối thủ, kết quả ngươi lại không nhớ ra ta nữa…
Trong chốc lát, Tiêu Vân Phàm cảm thấy miệng hơi đắng chát, tại sao hắn lại gặp phải tên khốn kiếp này chứ, quả thực chính là tai nạn của hắn
Điền Tiếu Tiếu và Từ Uyển Đồng nhìn thấy khuôn mặt đó của Tiêu Vân Phàm, cố gắng nín cười, trong lòng không khỏi cảm thấy bi ai dùm hắn
Vương Đằng này thật sự quá độc rồi
Học trưởng Tiêu gặp phải hắn chính là xui tám đời
“Khụ khụ, Vương Đằng, đây chính là học trưởng Tiêu Vân Phàm, đã từng so tài với ngươi trong giải thi đấu Đệ Nhất Võ Đạo Toàn Quốc.” Lâm Sơ Hàm ho khan một tiếng, lên tiếng giới thiệu
“À… Ta nhớ ra rồi, ngươi chính là cái gì mà… Tiêu học trưởng kia.” Vương Đằng bừng tỉnh nói
“Ngươi trở về quá trễ, lúc nãy nếu không phải có học trưởng Tiêu giúp đỡ, Sơ Hàm của chúng ta không chừng đã phải táng thân trong miệng hải thú rồi.” Từ Uyển Đồng nói
Vương Đằng nghe vậy, khuôn mặt biến sắc, nghiêm nghị nói với Tiêu Vân Phàm: “Vậy thì phải đa tạ học trưởng Tiêu đã chăm sóc hai người Lâm Sơ Hàm rồi.”
Câu nói này rõ ràng mang giọng điệu cảm kích, nhưng dù thế nào Tiêu Vân Phàm nghe xong lại cảm thấy không thoải mái, thật giống như hắn là người ngoài vậy
Trong lòng nghẹn lại
“Đúng rồi, nhát đập trong trận thi đấu võ đạo ngày đó, học trưởng đừng quá để ý
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mọi người đều là người một nhà, sau này nếu có chỗ cần dùng tới, học trưởng cứ việc tới tìm ta.” Vương Đằng như nhớ lại được điều gì, có phần lúng túng nói
Lúc đó niên thiếu khí thịnh, cảm thấy người này quá làm màu, hơn nữa còn có suy nghĩ không nên có với Lâm Sơ Hàm, cho nên đã ra tay dạy dỗ đôi chút trong cuộc thi võ đạo, nhưng hiện tại đối phương lại cứu Lâm Sơ Hàm một lần, không cần biết là vì nguyên nhân gì, ân tình này cũng cần phải ghi nhận
Nhưng sau khi Tiêu Vân Phàm nghe thấy lời này của hắn, sắc mặt lại càng đen hơn
Không nhắc tới viên gạch đó thì thôi, mọi người còn có thể nói chuyện đàng hoàng
Trên trận thi đấu võ đạo có nhiều người như vậy, hắn lại bị một viên gạch đánh ngất xỉu, mất mặt trước toàn quốc luôn rồi
Mặc dù sau khi cuộc thi đấu kết thúc mọi người cũng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại ẩn chứa gì đó khác thường, ánh mắt đó quả thực còn sắc bén hơn đao
Hết thảy đều do Vương Đằng ban cho, tên khốn kiếp này quá ghê tởm
Còn muốn để mình có việc thì tới tìm hắn, hắn đang muốn chà đạp một chút tôn nghiêm còn sót lại cuối cùng của mình đây mà
Phi
Sau này, cho dù mình có chết đói, chết trong miệng hải thú, cũng tuyệt đối không đi tìm Vương Đằng, Tiêu Vân Phàm hắn vẫn có cốt khí lắm đó