Vừa dứt lời, mũi nhọn trước đó bắn ra từ trong con mắt còn lại của cự mãng biển sâu, phóng tới mắt bạch tuộc khổng lồ
“Không!” Bạch tuộc khổng lồ không cam lòng phát ra tiếng gầm thét, nhưng chẳng làm được gì
Phụt
Ánh sáng sắc lẹm đâm vào mắt nó, tất cả đều ngừng lại
Cùng lúc đó, Vương Đằng lập tức đi tới trước mặt tôm hùm bự, giáng xuống một chưởng trong ánh mắt chất chứa vẻ kinh hãi đến tuyệt vọng của nó
Oành
Một chưởng này trực tiếp khắc trên đầu nó, phát ra uy lực khủng khiếp
Tôm hùm bự chấn động toàn thân, thân thể cứng ngắc, bỏ mạng tại chỗ
Trong nháy mắt, kế cự mãng biển sâu, hai con hải thú cấp Lãnh Chúa đều chết trong tay Vương Đằng
Tất thảy những việc này kể ra thì rất dài dòng, trên thực tế chỉ xảy ra trong ba hơi thở ngắn ngủi
Bọn người Đạm Đài Tuyền ở phía sau nhìn đến ngẩn người
“Vãi, chú em Vương điên rồi!” Mắt Vương Đại Pháo lồi ra, hắn không nhịn được mà văng tục
Đám người phía sau cũng vô cùng kinh ngạc, bị một loạt hành động bất thình thình của Vương Đằng dọa sợ tới mức suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi mình
“Quá, quá hung tàn!”
...
Gầm
“Ngươi tự tìm đường chết!” Cự Viên Phong Bạo phản ứng lại, nó biết mình bị đùa bỡn, hoàn toàn phẫn nộ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Tuy nói món tươi là ngon nhất, nhưng ướp lạnh cũng không tệ!” Vương Đằng tự nói, nhưng giọng lại không hề nhỏ
Đám người nghe được câu này, suýt té xỉu tại chỗ
Đã là lúc nào rồi, mà còn nghĩ đến ăn, tên khốn này có thể đáng tin cậy một chút được không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa ngươi rốt cuộc là vì ăn, hay còn vì cái gì nữa
Giết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa không khác gì đâm ra một cái lỗ lớn, lần này phiền to rồi, ai có thể lắng lại lửa giận của Cự Viên Phong Bạo
Câu nói đó của Vương Đằng đã hoàn toàn châm lên ngọn lửa giận của Cự Viên Phong Bạo, nó đạp trên sóng lớn, mang theo gió lốc và bão táp lao về phía hắn
Sau khi Vương Đằng nhặt bong bóng thuộc tính do ba con hải thú cấp Lãnh Chúa đã chết rơi ra, cũng không nhìn kỹ rốt cuộc là cái gì, quay người lao về phía sau, hét lớn: “Hàn lão cứu mạng với!”
Đám người: “...”
Hàn lão: “...”
Tất cả mọi người đều cho rằng Vương Đằng lại có chiêu gì ghê gớm, có thể đối phó với Cự Viên Phong Bạo, nếu không thì lấy đâu ra sức mạnh giết chết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa
Kết quả, hắn lại cầu cứu Hàn lão
Lúc này, mặt mày Hàn lão đen kịt, suýt nữa không buồn bực phun ra một ngụm máu
Tên khốn này, hại ông đây
Tốc độ chạy chối chết của Vương Đằng hoàn toàn đứng hạng nhất, vút một tiếng, hắn đã trốn sau lưng Hàn lão, vội vàng nói: “Hàn lão, ta đã diệt hết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa theo ý ngươi rồi, tiếp theo chỉ có thể dựa vào ngươi thôi!”
“Ta sai ngươi giết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa lúc nào?” Hàn lão ngẩn ngơ, gân xanh nổi lên trên trán một hồi
“Không phải vừa rồi ngươi ra hiệu cho ta làm bằng ánh mắt sao?” Vương Đằng nói: “Ta hoàn toàn hiểu được nguyện vọng của ngươi, đám hải thú này căn bản không thể tin được, vì vậy vẫn nên giết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa kia đi cho thỏa đáng, để tránh thả hổ về rừng.”
“..
Con mẹ nó, ngươi nói rất có lý đấy!” Hàn lão hết nói nổi
“Hơn nữa giết cũng đã giết rồi, bây giờ nói mấy câu này cũng vô dụng thôi
Mgươi vẫn nên ra đối đầu với nó đi, bằng năng lực của ngươi chắc chắn không phải lo!” Vương Đằng phát hiện sắc mặt Hàn lão có vẻ hơi lạ, vội vàng tặng một câu nịnh nọt
Hàn lão hít một hơi thật sâu: “Cút!”
“Ôi chao!” Vương Đằng đáp một câu, vui sướng chạy ra sau
Hàn lão: “...”
Sắc mặt đám người Đạm Đài Tuyền kì quái đến tột cùng, ánh nhìn Vương Đằng y như nhìn một tên sao chổi
“Cái đầu này của ngươi không hiểu lớn lên kiểu gì
Sao lại méo mó thành như này chứ.” Diệp Cực Tinh cạn lời
“Quán chủ, mặc dù ta cực kỳ kính trọng ngươi, nhưng ngươi gắp lửa bỏ tay người như thế, ta sẽ không vui đâu.” Vương Đằng liếc mắt, nói: “Ta chỉ suy nghĩ cho mọi người, nếu hải thú có thể tin tưởng được, thì sẽ không có trận chiến hôm nay
Không giết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa kia, chẳng lẽ còn giữ lại chờ chúng nó xâm lấn lần nữa sao?”
Diệp Cực Tinh và đám người Đạm Đài Tuyền không thể không thừa nhận Vương Đằng nói có lý, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có chỗ nào là lạ
Vương Đại Pháo nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy bữa đại tiệc hải sản này hoàn toàn không chạy được, sự khâm phục trong lòng như nước sông cuồn cuộn, vẫn là chú em Vương đủ ác
“Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào đây, trước kia Hàn lão có thương tích trong người, mấy năm nay vẫn luôn chống cự, e là không ngăn được Cự Viên Phong Bạo!” Đạm Đài Tuyền hít một hơi thật sâu, nói với vẻ mặt nghiêm trọng
“Hàn lão có thương tích trong người” Mặt Vương Đằng biến sắc, hắn thật sự chưa tính đến vụ này
Vốn nghĩ dựa vào thực lực của Hàn lão, nhất định có thể đánh lại Cự Viên Phong Bạo, mà bọn họ ngăn lũ hải thú còn lại, thế nào cũng ngang tài ngang sức, không đến mức không có chút phần thắng nào
Nhưng bây giờ biết được Hàn lão có thương tích trong người, muốn ngang tài ngang sức e là không thể
“Sao các ngươi không nói sớm!” Vương Đằng bất đắc dĩ nói
“Vốn dĩ là vì lừa gạt Cự Viên Phong Bạo, làm sao biết ngươi hổ báo như vậy, lập tức giết chết ba con hải thú cấp Lãnh Chúa chứ.” Đạm Đài Tuyền cũng rất bất đắc dĩ, biết không thể trách Vương Đằng, nhưng trong lòng vẫn nổi giận
Ầm
Khi mấy người vội vàng nói chuyện với nhau, Hàn lão và Cự Viên Phong Bạo đã đụng độ, phát ra tiếng nổ khủng khiếp
Hàn lão như hóa thành một thanh đao bạc trắng sắc bén
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cả người hắn hợp lại làm một với đao ý, hắn chính là đao, đao chính là hắn, bốn phía toàn thân tràn ngập đao khí, khí thế như cầu vồng, chém về phía Cự Viên Phong Bạo với thế không thể địch nổi
Gầm
Cự Viên Phong Bạo gào thét, chẳng biết lúc nào một cái gậy to dài như được đúc từ đá xuất hiện trong tay nó, bên trên quấn quanh sấm chớp và lực gió lốc, âm thanh va chạm với đao vang dội
Sắc mặt Vương Đằng nghiêm trọng, ánh mắt quét về phía giao diện thuộc tính, lẩm bẩm: “Xem ra chỉ có thể dùng chiêu đó!”