Võ Đạo Toàn Thuộc Tính

Chương 757: Cãi vã!




Người lên tiếng chính là tổng đốc Giang, mắt hắn tỏa sáng, giống như con sói đói nhìn thấy con mồi
“Không có gì, không có gì, bảo vật gì chứ, tổng đốc, ngươi nghe nhầm rồi.” Vương Đằng lắc đầu không thừa nhận, dáng vẻ có chết cũng không thừa nhận, sau đó vô tội nhìn Đàm Đài Tuyền, hỏi: “Cô giáo, không phải ngươi vừa mới đi sao, sao lại quay về rồi?”
“Thế nào, ta còn không thể quay lại sao?” Đàm Đài Tuyền thản nhiên nhìn hắn, hỏi
Đáy lòng Vương Đằng kêu lộp bộp, hắn vội vàng cười hì hì nói: “Vậy thì không có, ai dám ngăn cản cô giáo ngươi chứ!”
Đàm Đài Tuyền thầm thở phào nhẹ nhõm, bây giờ thực lực của Vương Đằng còn mạnh hơn nàng, lỡ không kiềm chế được, thì không phải là khó xử sao
May mà tên nhóc này còn biết tôn sư trọng đạo
Lúc này, tổng đốc Giang không thể chờ đợi mở miệng hỏi: “Vương Đằng, có phải ngươi đã phá huỷ toàn bộ bảo vật của loài Hắc Ám rồi không?”
Mọi người nghe vậy, liền nhìn Vương Đằng bằng ánh mắt kỳ dị
Tên này, chẳng lẽ hắn thật sự làm như vậy

“Sao có thể như vậy được, ta làm gì có sức mạnh đó, lúc nãy ta chỉ khoe khoang với bọn họ thôi!” Vương Đằng lắc đầu lia lịa nói
“Ha ha, có quỷ mới tin ngươi!” Đàm Đài Tuyền khinh bỉ trong lòng, chẳng qua không nói ra
Dù sao Vương Đằng là đồ đệ của nàng, nàng không thể hướng cùi chỏ ra ngoài được
Tổng đốc Giang nói: “Theo tính tình của ngươi, chắc chắn có thể làm ra loại chuyện như vậy, bảo vật ngươi đoạt được là bản lĩnh của ngươi, không ai có thể cướp được, ngươi không cần thiết phải che giấu.”
“Ha ha, ta tin ngươi mới là quỷ đó!” Vương Đằng cười khinh trong lòng, phản ứng giống như Đàm Đài Tuyền, chỉ là không với cùng một người
Tổng đốc Giang thật sự xem hắn là đứa trẻ ba tuổi mà lừa gạt sao, nếu hắn đem những bảo vật mà hắn đạt được ra, bọn họ nhìn thấy, nguy rồi, báu vật nhiều như vậy, không giúp đỡ một chút thì không thể nào nói nổi
“Thật sự không có, ta nhìn thấy thì nhìn thấy, nhưng không kịp lấy!” Vương Đằng diễn sâu, nói với vẻ mặt tiếc hận
Tổng đốc Giang không quan tâm hắn cuối cùng có lấy hay không, mà chỉ xung quanh nói: “Ngươi nhìn xem tình hình Đông Hải bây giờ, một đống đổ nát, rất nhiều người bơ vơ không nơi nương tựa, người già không có cơm ăn, những đứa trẻ không được đi học… nhìn thấy những chuyện này, ngươi không có chút cảm nghĩ gì sao?”
Vương Đằng đen mặt, đây là giết người thì đánh vào nhân tâm
Từ đầu hắn đã nghĩ sẽ như thế này mà, chụp chiếc mũ đại nghĩa xuống, tóm lại là hắn giúp hay không giúp
“Tổng đốc, ngươi đừng nói những lời vô nghĩa này, Vương gia của ta cũng không ở Đông Hải, không phải sao
Chẳng lẽ bọn ta thì không có tổn thất, ngươi nhìn thử tất cả chúng ta đi, sau này ngay cả chỗ ở cũng không có.” Vương Đằng không tiếp lời, lập tức bắt đầu bán thảm
Dù sao thì tiền này hắn cũng không bỏ ra, hắn chỉ là một người bình thường, không phải thánh nhân, lúc đánh trận có thể đứng ra cố gắng xoay chuyển tình thế phấn đấu quên mình, đã là quên mình vì người khác rồi, không thể vô ích bắt hắn đã góp sức lại phải góp tiền chứ
Hơn nữa, hắn lại không phải là tổng đốc Đông Hải, tiền này cũng không đến lượt hắn ra
Với lại, tình hình bây giờ, hắn cũng phải suy nghĩ cho Vương gia, Vương gia tiếp theo muốn đi con đường nào
Làm thế nào để chấn chỉnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước tiên không nói đến cái khác, tiền chắc chắn là không thể thiếu, những bảo vật hắn thu hoạch được kia vừa lúc có tác dụng
Dù sao thì ngoại trừ vài đồ vật đặc thù, phần lớn bảo vật còn lại không có tác dụng lớn với hắn, cũng có thể dùng để phát triển Vương gia
Vương gia lớn mạnh, cũng có lợi cho hắn
Ông cụ Vương, đám người Vương Thịnh Quốc nghe hai người nói chuyện, căn bản cũng hiểu biết sơ sơ
Ban đầu bọn họ cũng lo lắng Vương Đằng không chịu đựng nổi sự tra tấn của đại nghĩa, lập tức đồng ý ngay
Hiện tại xem ra, Vương Đằng cũng không ngây thơ như vậy, bản lĩnh giả ngây giả ngốc cũng không thua kém những lão cáo già lăn lộn trên thương trường nửa đời người bọn họ chút nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tổng đốc Giang bị Vương Đằng nói như vậy, có hơi xấu hổ, giống như hắn là người xấu cướp đoạt bảo vật nhà người ta
Hắn tránh né ánh mắt của Vương Đằng, nhìn về hướng ông cụ Vương, nói: “Ông cụ Vương, ngươi nói xem thế nào?”
“Lão hủ bái kiến tổng đốc.” Ông cụ Vương rất lịch sự, trước tiên là trịnh trọng chào hỏi, sau đó mới chậm rãi mở miệng nói: “Không giấu gì tổng đốc, lần này Vương gia chúng ta tổn thất vô cùng nghiêm trọng, nhiều sản nghiệp bị huỷ hoại trong chốc lát, còn không biết có thể vực dậy lần nữa hay không, thực sự cũng không giúp mọi người làm được cái gì
Hơn nữa Đông Hải gặp phải kiếp nạn này, chắc hẳn Hạ Đô bên kia không thể khoanh tay đứng nhìn, một vài chi viện chắc hẳn sẽ được đưa đến rất nhanh thôi, tổng đốc cũng không cần phải vội vã chốc lát này.”
Ông cụ Vương nói chuyện có nghệ thuật hơn Vương Đằng nhiều, không hỗn như Vương Đằng, mà hắn trực tiếp mang quốc gia ra
Dù nói như thế nào, việc này chắc chắn phải phụ thuộc vào quốc gia dẫn đầu mà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quốc gia còn chưa ra tay, đã bảo Vương Đằng ra tay trước, không làm việc như thế này chứ
Trong chốc lát, tổng đốc Giang bị ông cụ Vương chặn trong góc chết, cười khổ nói: “Trên lý thuyết này đều là như vậy, nhưng vì muốn Đông Hải nhanh chóng khôi phục, chỉ dựa vào một mình quốc gia rõ ràng là không đủ, vẫn còn cần nhân sĩ các tầng lớp giúp đỡ!”
“Việc này có thể thương lượng mà, đến lúc đó tổng đốc Giang ngươi tập hợp nhân sĩ các tầng lớp ở Đông Hải lại, mọi người mở cuộc họp để thảo luận về nó, có lẽ mọi người cũng sẽ rất vui lòng giúp sức cho Đông Hải.” Ông cụ Vương vòng vo, điềm tĩnh nói
Tổng đốc Giang đau đầu, một già một trẻ Vương gia này, đều không phải đèn cạn dầu, trước kia hắn ghét nhất cãi cọ với doanh nhân, lôi kéo không được thì trực tiếp dùng thế lực đè người, còn sợ bọn họ không đi vào khuôn phép sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.