Cơ Tu Minh nghe thấy lời này, lại có hơi ngượng ngùng, âm thầm liếc nhìn Vương Đằng, nói: “Chúc học tỷ đã quá khen, hội giao lưu lần này các ngươi mới là chủ lực.”
Chúc Vân Thiều khẽ ngơ ra, lập tức phản ứng lại, chê cười nói: “Mọi người cùng cố gắng mới đúng.”
Phía khác, Cù Phi và Yến Bác liếc mắt nhìn nhau, cười khà khà nói: “Vương… thiếu tướng, lần này ngươi là dẫn đội của đám người bọn ta, nếu gặp phải cường địch nước khác thì phải xem ngươi rồi, ta nghe nói mấy năm gần đây các nước đều xuất hiện không ít võ giả thiên tài.”
Đây là..
gây chuyện đây mà
Đám người Nhậm Kình Thương, Cơ Tu Minh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không nói không rằng, đối với chuyện Vương Đằng khó xơi, bọn họ sớm đã lĩnh hội, tên này không phải người dễ đối phó
Hai người này muốn kiếm chuyện với Vương Đằng, e là đến cuối cùng sẽ không thu được kết quả tốt đẹp gì
Vương Đằng liếc mắt nhìn hai người họ, trong lòng hiểu rõ, bọn họ nhìn như là đang nịnh bợ, thực chất lại là muốn nhìn hắn khó xử, hắn cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại bình tĩnh, nói: “Thực lực của hai vị tốt xấu gì cũng đã đạt đến cấp Chuẩn Chiến Tướng, sao mà đến cả chút nắm chắc này cũng không có vậy?”
Hai người nhất thời bị Vương Đằng hỏi khó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vốn cho rằng hắn sẽ đáp ứng ngay và luôn, ai ngờ lại gài ngược bọn họ một phen
Lời nói này không dễ đối đáp, nếu nói không nắm chắc, há không phải tỏ rõ bọn họ cực kỳ vô năng, nếu nói có nắm chắc, đến lúc đó sẽ phải xuất chiến trước Vương Đằng, suy cho cùng hắn thân là đội trưởng, chắc chắn là phải áp chót
Tính toán của bọn họ lập tức thất bại
Ánh mắt hai người lóe lên, đang nghĩ nên ứng đối thế nào
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Yến Bác ho khan một tiếng, vội vàng nói: “Bọn ta chỉ đang lo lắng, dù sao đối thủ lần này là thiên tài của các nước trên thế giới, chỉ sợ đánh không thắng, làm mất mặt nước nhà, có điều đến lúc đó nếu thật sự đụng chạm, bọn ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực ứng phó.”
“Quả thực là như thế, chuyện quốc gia đại sự, không dám sơ suất.” Cù Phi giở giọng chững chạc phụ hoạ theo
“Hai vị có suy nghĩ như thế, cũng xem là không tệ, trên hội giao lưu phải cố gắng nỗ lực, vì vinh quang nước nhà, cũng không uổng quốc gia đã vun trồng bồi dưỡng, nếu đánh không lại, ta đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Vương Đằng cười hi hi nói
“Ặc… nhất định rồi
nhất định rồi!”
Áp đặt đại nghĩa xuống, hai người Cù Phi có nỗi khổ mà không thể nói ra, chỉ có thể gật đầu chấp nhận
Vương Đằng cũng không truy cứu đến cùng, gõ một phen, điểm đến thì dừng lại, xem như giữ lại cho hai người họ chút mặt mũi
Đàm Đài Tuyền nhìn thấy cảnh này, trong lòng mặc niệm một giây thay cho hai người Cù Phi, với đạo hạnh của hai người này, mà muốn khiến cho cái tên Vương Đằng này ăn quả đắng, vẫn còn kém rất xa, không khiến bọn họ khó xử, đã là Vương Đằng hạ thủ lưu tình rồi
Chúc Vân Thiều nhìn vẻ mặt cười hi hi của Vương Đằng, đột nhiên phát giác, nếu như xem cái tên này là người dễ ức hiếp, e là phải chịu thiệt thòi rồi, cũng may vừa rồi nàng không hề nói gì, nếu không người bị châm biếm phỏng chừng chính là nàng
Mục Chí Quốc vẫn yên tĩnh ít nói như cũ, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như không hề quan tâm đến những chuyện này
Cù Phi và Yến Bác chịu thiệt ở chỗ Vương Đằng, phát hiện hành vi của bọn họ không những không khiến Vương Đằng rơi vào bẫy, ngược lại còn giúp hắn củng cố uy nghiêm của người dẫn đội, trong lòng khỏi phải nói phiền muộn biết bao nhiêu
Nữ sĩ quan lần nữa bước ra hoà giải, đồng thời trong lòng cũng thầm cảm thấy kỳ lạ, vị Vương thiếu tướng này tuổi tác còn trẻ, nhưng lại không phải người là người dễ lừa gạt, khó trách nguyên soái cho hắn làm người dẫn đội
“Mục học trưởng chắc là đi ra từ trường Quân đội Hạ đô rồi.” Lúc này, La Thành vẫn luôn không nói lời nào ở bên cạnh nhìn Mục Chí Quốc với ánh mắt có chút nóng bỏng, hỏi
“À, đúng vậy!” Mục Chí Quốc sững người, phản ứng lại là đang hỏi hắn thì gật đầu ngơ ngơ đáp
“Quả nhiên là ngươi.” La Thành giống như đã xác nhận chuyện gì đó, trên mặt xuất hiện tia mừng rỡ, nói: “Sự tích về Mục học trưởng, ở trong trường ta đã từng được nghe mấy người viện trưởng nhắc đến.”
Trong mắt Mục Chí Quốc vụt qua tia hoài niệm, giống như đang nhớ lại, sau đó nói: “Mấy người viện trưởng… vẫn khoẻ chứ?”
Cuộc trò chuyện giữa La Thành và Mục Chí Quốc thu hút sự chú ý của mọi người
Trên người Mục Chí Quốc giống như có chuyện xưa gì đó vậy
Mọi người bất giác có chút tò mò
“Chư vị viện trưởng đều rất khoẻ, chỉ là thường hay nhắc đến Mục học trưởng ngươi.” La Thành thấy Mục Chí Quốc giống như có vẻ cảm khái, vội vàng nói
“Năm đó là ta tuỳ hứng quá mức, đã khiến bọn họ..
thất vọng rồi.” Mục Chí Quốc trầm ngâm chốc lát, nói
“Thực ra bọn họ không hề trách ngươi, đổi lại là bọn họ, nếu gặp phải chuyện như vậy có thể cũng sẽ làm như thế giống ngươi.” La Thành an ủi nói
“Được rồi, chuyện đã qua nhiều năm như thế, đừng nhắc đến nữa.” Mục Chí Quốc lắc đầu, lần nữa khôi phục lại dáng vẻ trầm ngâm kiệm lời
La Thành há miệng, thấy Mục Chí Quốc không muốn nói tiếp, trong lòng thở dài một hơi, cũng không tiện nói thêm gì
Mọi người nghe được một nửa, kết quả hai người lại không nói nữa, khiến bọn họ rất khó chịu
Cho dù là đám người Chúc Vân Thiều, Yến Bác đã sống cùng với Mục Chí Quốc hai ba năm, cũng đều không biết quá khứ của hắn
Vương Đằng mỉm cười, nói: “Trong đám người chúng ta, Mục học trưởng có tu vi cao nhất, đến lúc đó vẫn phải nhờ ngươi ra sức nhiều hơn.”
“Ngươi… mạnh hơn ta!” Mục Chí Quốc thoáng nhìn hắn, nói
Đám người Yến Bác, Cù Phi biết rõ sự mạnh mẽ của Mục Chí Quốc, giờ nghe thấy hắn nói như thế, trong lòng không khỏi kinh ngạc
Bọn họ cũng đã từng nghe qua tin đồn về Vương Đằng, chỉ là chưa tận mắt chứng kiến, khó tránh cảm thấy có chút khuếch đại quá mức, hiện tại nghe thấy Mục Chí Quốc nói vậy, giống như Vương Đằng này thật sự rất mạnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ầm đùng