Vương Đằng này vốn không phải là người
Hắn quá ác, quá ác độc
Giờ phút này, vị hiền giả đại nhân của Thần điện rốt cuộc đã cảm nhận được ác ý đến từ thế giới
Thì ra người sống, vẫn đau khổ được đến mức này
“..
Đừng đánh mà!”
Eliphas kêu lên yếu ớt, thân thể lung lay sắp ngã, đã sớm không chống đỡ nổi nữa
Vương Đằng thấy hắn cầu xin tha thứ thì dừng động tác trong tay mình lại, cục gạch ngừng ngay trên đầu của hắn, chỉ còn cách khoảng một ngón tay
“Không phải ngươi rất lợi hại à, bắt ai không muốn lại đi bắt ta, sao bây giờ lại thừa nhận mình sợ rồi?” Vương Đằng nói
“Ta… hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm thôi!” Eliphas khóc ra mấy giọt nước mắt nhục nhã, vô cùng đau lòng, mở miệng với âm thanh yếu ớt
“Thật sự chỉ là hiểu lầm à?” Vương Đằng cười giễu nói: “Vậy bây giờ ta giết hai người thánh kỵ sĩ, rồi đánh cho sáu người các ngươi bị thương, thì cũng chỉ là hiểu lầm đúng không?”
“Là hiểu lầm!” Eliphas cắn răng gật đầu, không dám nói nửa chữ không, sợ sẽ chọc Vương Đằng giận, lại phải hứng chịu một trận đòn điên cuồng nữa
Bây giờ, lòng hắn đã sinh ra bóng ma tâm lý thật lớn với mấy viên gạch, không sao phai mờ được, tim cứ đập nhanh khác thường
“Các ngươi cũng nghe thấy rồi, hắn nói đây chỉ là hiểu lầm thôi.” Vương Đằng mỉm cười, nhìn về phía bọn người thánh kỵ sĩ Arodney, Freitas trên mặt đất
Những thánh kỵ sĩ này lập tức đỡ nhau, chật vật bò dậy, nhìn lên tình hình trên bầu trời, giờ phút này nghe thấy như vậy, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh
Cho nên… Bọn họ khổ sở đánh nhau một trận, tất cả là đều uổng phí rồi
Mấy người nọ âm thầm uất ức, muốn hộc máu, nhất là khi cảm nhận được từng cơn đau nhức đang không ngừng lan ra trong đầu, giận đến run cả người
Tên này ra tay quá ác
Đánh bọn họ thành thế này, hiện tại lại nói tất cả đều là hiểu lầm thôi, hiểu lầm mẹ ngươi ấy
Mấy thánh kỵ sĩ nghĩ chửi tục trong lòng
“Sớm như vậy không phải là tốt rồi sao.” Vương Đằng hài lòng vỗ bả vai của Eliphas, lời nói thành khẩn: “Cho nên, làm người không nên phách lối quá, phải biết khiêm tốn như ta mới là nguyên tắc sinh tồn cơ bản, nếu không sẽ rất dễ bị người đánh chết đó.”
“Đúng đúng!” Eliphas rưng rưng gật đầu, đáy lòng lại đang chửi hắn một trận
Thật mẹ nó khiêm tốn, ngươi thế này cũng tính là khiêm tốn à
Dám giết chết thánh kỵ sĩ của núi Thánh, rồi đánh hiền giả là hắn thành ra thế này, còn mặt mũi mà nói mình khiêm tốn
Vô sỉ
Không biết xấu hổ
Đê tiện
Nhưng những lời này, Eliphas cũng không dám nói ra khỏi miệng một từ..
Đúng lúc này, từ nơi xa, một trận tiếng xé gió chợt truyền đến
Hai mắt Eliphas sáng hẳn lên, hắn nhìn về phía đỉnh núi, rốt cục đã có người đến
Vương Đằng cũng quay đầu nhìn lại
Chỉ thấy vài vệt cầu vồng đang rơi xuống từ đỉnh núi, hóa thành mấy dòng khí tức kéo dài, bóng dáng mang trên mình khí thế phi phàm
Những người này mặc phục sức đặc thù của Thần điện, thoáng cái đã nhận ra được
Hơn nữa, có người còn mặc phục sức giống như Eliphas, rõ ràng cũng là nhân vật có cùng cấp bậc hiền giả như vậy
Mà những người này đều đang bảo vệ một ông già tóc bạc có vẻ mặt uy nghiêm, xem ra chính là người đứng đầu
Thân phận của người này e là không đơn giản
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Đằng cười lạnh trong lòng, thật sự là đánh kẻ nhỏ rồi, kẻ lớn sẽ đến, đánh kẻ lớn rồi, lại tới kẻ già
Mấy người kia thoáng quét mắt qua, vừa thấy tình hình trước mặt, vẻ mặt bọn họ lập tức hơi đổi
Hí
Thậm chí có người còn hít một hơi lạnh
Dáng vẻ mọi người trông thật sự quá thảm, nếu không phải thánh kỵ sĩ đang mặc thánh giáp tinh thần trên người, bọn họ suýt nữa không nhận ra
Đây là dạng thủ đoạn bất nhân đến thế nào, mà đánh người ta thành đầu heo như vậy
“Dimia!”
“Alor!”
“Arodney?”
“Blofield?”
“Freitas?”
“Afrika?”
..
Mấy người chần chờ kêu lên
Bọn người Arodney xấu hổ không chịu nổi, hận không tìm được một cái lỗ nào để chui xuống, cảm giác đã không còn mặt mũi nhìn mọi người nữa
Đường đường là thánh kỵ sĩ, lại mất hết mặt mũi như thế
Bọn người kia nhìn thấy vẻ mặt của họ, lập tức xác nhận, không nghi ngờ gì nữa
Quả thật chính là bọn họ
“Sao các ngươi lại biến thành thế này?” Một người trong đó hỏi với vẻ khó có thể tin
Đám người Arodney thầm uất ức, lại không biết nên mở miệng thế nào
Chẳng lẽ nói cho mọi người, bọn họ bị cùng là một người đánh thành thế này, vậy bọn họ còn có mặt mũi à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ông già tóc bạc vừa nhìn thấy một màn này, lập tức quay đầu nhìn về bọn Eliphas mặt mũi bầm dập tựa như nhau, thản nhiên mở miệng nói: “Eliphas, ngươi nói xem?”
“Đại hiền giả đại nhân!” Eliphas muốn mở miệng, nhưng lại ngại Vương Đằng ở bên cạnh, cuối cùng vẫn không dám, chỉ có thể tội nghiệp nhìn về ông già tóc bạc
“Nói!” Ông già tóc bạc nhìn qua Vương Đằng một chút, uy nghiêm quát lên
Vương Đằng nở một nụ cười như có như không
Eliphas nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, càng không dám mở miệng
“Bảo ngươi nói thì nói đi, làm như ta là hồng thủy mãnh thú gì vậy, ta chính là loại người này à.” Vương Đằng tức giận nói
“...”
Bọn người Eliphas, Arodney gần như muốn đồng lòng hô lên một chữ “phải”
Tên này quá không biết xấu hổ
Bản thân hắn là hạng người gì, trong lòng hắn không biết sao
Ông già tóc bạc nhìn thấy phản ứng của mọi người, lại nhìn lướt qua Vương Đằng, ánh mắt lạnh lùng: “Ta không gọi ngươi nói chuyện.”
“Lão già à, miệng nằm ở trên người ta thì sao ngươi quản được, quan tâm nhiều như vậy, cho rằng mình là thần thánh gì à.” Vương Đằng lơ đễnh nói ra
“Làm càn!”
“Dám nói chuyện với đại hiền giả đại nhân như vậy!”
Ông lão còn chưa mở miệng, bọn người bên cạnh hắn đã dồn dập thay đổi nét mặt, lạnh giọng quát lên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Ha ha.” Vương Đằng cười khẽ, biểu cảm trên mặt có vẻ cực kì khinh thường
“Cậu trai trẻ, nói năng phải giữ đức, người lớn trong nhà không dạy ngươi phải biết tôn kính người cao tuổi hơn à?” Đôi mắt ông già tóc bạc lóe lên một tia âm u, hắn nói