“Lão hổ không phát uy lại tưởng ta là mèo bệnh à, đến rất đúng lúc, ăn thứ siêu cấp vô địch của ta đi… Huyết Nguyệt Quang châm!”
Vương Đằng dẫm nhẹ lên lưng Tiểu Bạch, cả người bay lên không trung, hào quang vô tận đỏ như máu nổi lên, dày đặc bao phủ cả bầu trời
Đó là một quang châm đỏ như máu, nhỏ như sợi tóc, số lượng rất lớn, đếm không xuể
Toàn bộ đều nhằm vào đám tinh thú xung quanh, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên
“Đi!”
Vương Đằng vừa dứt lời, Huyết Nguyệt Quang châm đã rơi xuống
Vèo vèo vèo vèo vèo vèo…
Vô số quang châm đâm vào trong cơ thể tinh thú, làm cho cả người chúng nó nhất thời cứng đờ, ngay sau đó trên người xuất hiện màu đỏ nhạt
Chất độc dữ dội đã xâm nhập vào trong cơ thể chúng nó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bụp bụp bụp…
Một vài con tinh thú có sức mạnh yếu hơn thì cả người cứng ngắc, trực tiếp ngã xuống đất, tứ chi co quắp
“Grào, đồ nhân loại đê tiện!”
“Hèn hạ!”
“Vô liêm sỉ!”
“Ngươi chết không được tử tế!”
Những tinh thú ở gần đó gầm lên, điên cuồng chuyển vận nguyên lực trong cơ thể, cố gắng loại bỏ độc tố ra khỏi cơ thể
Nhưng mà Vương Đằng không cho chúng nó có cơ hội thở dốc, phi đao từ trong người bay ra, hóa thành mười mấy bóng đen, lao thẳng vào đám tinh thú phía dưới
“Phụt phụt phụt…”
Âm thanh xuyên vào trong da thịt vang lên, mấy chục mũi phi đao giống như cối xay thịt, tùy ý thu hoạch đám tinh thú, để lại vết máu và thịt nát khắp nơi chúng đi qua
“Chạy!”
“Mọi người, mau chạy!”
“Quỷ, tên nhân loại này chính là quỷ!”
..
Một số tinh thú may mắn còn sống sót đã hoàn toàn sợ hãi, hét lên một cách điên cuồng và chạy về phía xa, cố gắng thoát khỏi khu vực bị tàn sát
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tinh thú đang gào thét muốn giết chết Vương Đằng lúc này cứng ngắc, cũng quay đầu bỏ chạy
Lúc đến hung hãn bao nhiêu thì lúc về thảm hại bấy nhiêu
“Sao có thể như vậy được?” Sắc mặt của cự viên Bạo Viêm càng thêm tối sầm, vẻ mặt kinh hãi xen lẫn khó hiểu, toàn thân rùng mình, sau đó xoay người bỏ chạy như nhớ ra điều gì
“Chạy đi đâu!” Vương Đằng hét lớn từ phía sau
Cự viên Bạo Viêm sợ tới mức chảy ra hai giọt nước tiểu màu vàng, kẹp chặt mông, chạy như điên, trước đây nó chưa từng có cảm giác sợ hãi như vậy
Thật là đáng sợ
Nhân loại kia thật sự là đáng sợ
Vương Đằng đang đuổi theo ở phía sau, hắn hơi ngạc nhiên khi thấy nó chạy nhanh như vậy
“Mẹ nhà ngươi muốn chạy sao, đã hỏi cục gạch trong tay ta chưa.”
Hắn thét lên, một vệt kim quang lóe lên, hắn hung hăng đánh nó ra ngoài
Biu…
Chỉ thấy vệt kim quang kia lóe lên và biến mất vào trong hư không trước mặt, rồi xuất hiện ngay phía sau cự viên Bạo Viêm, phá không mà tới
Cự viên Bạo Viêm nghe thấy tiếng xé gió từ phía sau, vẻ mặt kinh hãi, không khỏi quay đầu lại nhìn
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy kim quang chợt lóe lên rồi biến mất, phóng đại trong mắt nó, và rồi…
Bốp
Một viên gạch bất ngờ đập vào mặt vượn của nó
Sức mạnh đáng sợ làm nứt đầu nó, máu tươi tóe ra
Trong hai mắt cự viên Bạo Viêm vẫn còn sự bối rối, nó cảm thấy đầu mình đau nhói, cơ thể bất giác ngã về phía sau
Ầm ầm
Mặt đất rung chuyển, toàn bộ cơ thể nó đập xuống đất
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Đằng xông lên, vung tay, viên gạch bay ra từ trong tay hắn, đập thẳng vào đầu cự viên Bạo Viêm
Bụp bụp bụp…
“Cho ngươi chạy, cho ngươi chạy, ta cho ngươi chạy!” Hắn vừa đánh vừa gào lên, đánh cho cự viên Bạo Viêm cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, nước mắt tủi nhục tuôn rơi
Da đầu của Thiết Giáp Viêm Hạt ở bên cạnh tê rần, toàn thân run lên, rét run…