Chương 70: Sở mang thư sinh Đám người suýt chút nữa tức điên, ngươi làm người ta em trai tức tới tự bế, còn nói gì đây là để em trai của hắn “ngựa” quay đầu lại, lạc đường biết quay lại, Sở Thiên còn chẳng biết xấu hổ nói chuyện này lão tử công đức vô lượng
Ông trời của ta, ta chưa từng thấy qua kẻ mặt dày vô sỉ như vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sở Thiên nhíu mày, "chẳng lẽ các vị không tán thành à
Các ngươi phải biết, nếu không phải tại hạ kịp thời khiến em trai của hắn dừng cương trước bờ vực, hắn bây giờ sợ đã sớm tiến vào loại thứ hai cảnh giới, tại chỗ chết bất đắc kỳ tử, chẳng lẽ không phải tại hạ cứu hắn sao
"Vô sỉ
Quá vô sỉ
"Sở Thiên, ngươi đang đánh rắm, thả chính là quả rắm Armstrong xoắn ốc rẽ ngoặt
"Không thể nói lý, sao ngươi có thể mặt dày vô sỉ như thế, chẳng lẽ ngươi không có chút lòng xấu hổ nào sao
"Sở Thiên, ta mẹ nó đánh chết ngươi, ta mẹ nó đánh chết ngươi
Đám người quả thật sắp bị Sở Thiên bức điên, người này có độc à, có phải hắn đem toàn bộ điểm kỹ năng dồn hết vào miệng không, tên súc sinh này chết còn lại cái miệng này à
Không còn cách nào, vẫn là ăn không có văn hóa chịu thiệt, ở đây tất cả mọi thứ đều có, sao có ai giống Sở Thiên dạng này mang học sĩ, lại để Sở Thiên nắm đi thế này à
Sở Thiên liếc đám người một cái, thấy đám người cũng không nói ra được cái lý do nào để phản bác, Sở Thiên nhún vai, “tốt, việc này kết thúc, có việc khởi bẩm, vô sự bãi triều nha.”
Đám người: “???”
Cũng không thể để hắn đi được, hắn, hắn nàng.....
Có một người tính tình tương đối nóng nảy, để giữ Sở Thiên lại, vội vàng kêu lên: “Ban trưởng ban ba Trúc Cơ giai đệ cấp Trần Quang Vinh có việc muốn báo cáo!”
Tiếng này vừa thốt ra, hắn biết xong rồi, bị Sở Thiên dắt mũi vào rãnh.....
Vốn là một buổi họp bàn chuyện chung, giờ lại biến thành vào triều thảo luận chính sự, hơn nữa còn là đám người báo cáo với Sở Thiên, trong đó trên dưới, rành mạch rõ ràng
Trần Quang Vinh tự biết đuối lý, phẫn nộ hô: “Hội nghị cấp cao vốn là để quyết định phân chia địa bàn, nhưng ngươi vừa tới đã gây chuyện thị phi, thậm chí đến cả huynh đệ cùng ban cũng không tha, thủ đoạn tàn ác, người người căm phẫn
Ta đề nghị hủy bỏ chức ban trưởng của Sở Thiên, đồng thời trục xuất Sở Thiên khỏi Học viện!”
Tiếng kêu này vang lên, tâm tình mọi người như tìm được chỗ xả giận, quần tình xúc động phẫn nộ, nhao nhao tán thành
“Ta tán thành
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cái tên hỗn trướng Sở Thiên này, từ khi nhập học đến giờ chỉ gây chuyện thị phi, chưa từng dừng, đây là nhiễu loạn tác phong và kỷ luật của Học viện, tội ác tày trời, nhất định phải trục xuất khỏi Học viện!”
“Sở Thiên ngươi ức hiếp kẻ yếu, làm ác không chừa việc gì, hiện giờ có nhiều người tố cáo ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi không thấy xấu hổ chút nào sao?”
“Hừ
Sở Thiên, chẳng phải ngươi nói ác giả ác báo à
Hiện tại chính ngươi tạo nghiệp, nên tự mình gánh chịu, hôm nay ngươi nhất định phải xéo xắn!”
Trong lòng Sở Thiên không chút dao động, thậm chí còn hơi buồn cười: Sao lại có một người tức giận đến mức nói cả tiếng địa phương thế này
Đến khi tiếng la hét của đám người nhỏ dần lại, Sở Thiên mới từ tốn nói: “Các ngươi có biết các ngươi đang nói lời đại nghịch bất đạo không?”
Có người cười lạnh đáp lại: “Đại nghịch bất đạo
Ta thấy là do ngươi, Sở Thiên, khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, hiện tại tự mình gánh lấy hậu quả thôi?”
Sở Thiên bình tĩnh lắc đầu, "ta nói tới không phải là vì mình khiếu nại, mà là vì phong khí Học viện khiếu nại, mời quân nghe ta từ từ kể lại.”
“Không nghe, Vương Bát niệm kinh!”
“Không xem, gà trống đẻ trứng!”
“Không để ý, Vương Bát là ngươi!”
“……”
Sở Thiên cười lạnh, lão phu phân rõ phải trái, há có chuyện các ngươi chơi xấu như thế
Thế là, Sở Thiên từ sau lưng lấy ra loa phóng thanh tự chế, lớn tiếng nói: “A, tiên hiền có lời, cẩu……”
Không biết vì sao, mới chỉ một chữ Sở Thiên vừa thốt ra, đã có người trong đám người không tự chủ lên tiếng đáp lời
"Lợi.....
Một người khác cũng chẳng biết rút trúng cái gió độc nào, hoàn toàn không nhớ nổi chính mình là ai, tiếp theo đó tung ra chữ kế tiếp, “nước......”
Tiếp theo chính là những âm thanh nối tiếp nhau vang lên,
“Nhà......”
“Sinh……”
“Chết!”
“Lấy!”
“Đây rốt cuộc là yêu thuật gì
Sao ta không thể kiểm soát nổi mình, tự động thốt ra vậy?”
Đám người cực kỳ chấn kinh, bọn họ biết mình đọc sách không nhiều, lại hoàn toàn không biết Sở Thiên muốn nói cái gì, nhưng cứ như từ nơi sâu xa có một sức mạnh khiến bọn họ phải tiếp lời theo Sở Thiên
Dường như, chỉ cần Sở Thiên nói ra một chữ "cẩu", bọn họ nhất định phải tiếp theo, đây thật là một loại yêu thuật ghê gớm
Đám người không hiểu, nhưng sức mạnh từ nơi sâu xa kia lại khiến tất cả mọi người cũng phải phối hợp theo, nối tiếp lời Sở Thiên
“Cẩu lợi quốc gia sinh tử dĩ, há nhân họa phúc tránh khu chi!”
Sở Thiên vô cùng vui mừng gật đầu, “trẻ con dễ dạy, không ngờ các ngươi trông bất học vô thuật vậy mà cũng hiểu câu này, không tệ, không tệ.”
Đám người giật giật khóe miệng, nhìn ra à
Ngươi nhìn ra chỗ nào mà biết chúng ta bất học vô thuật
Chẳng lẽ chúng ta viết chữ lên mặt hay là vì trong đám chúng ta không ai trọc đầu sao
Sở Thiên tiếp tục cất cao giọng nói:
“Lời tiên hiền mọi người đều biết, Sở mỗ bất tài, từ xưa vẫn lấy phục hưng dân tộc làm nhiệm vụ của mình, không dám quên gốc, từ khi ta vào Học viện, đã thấy trong miếu đường đều là gỗ mục, ta liền thề muốn cải cách đổi mới, cả hổ lẫn ruồi đều phải đánh, mà từ xưa đến nay đám Chu Tế Ban luôn là sâu mọt làm hỏng nồi canh, ta đã đến đây thì quyết không thể nhẫn nhịn, vì vậy, ta không màng nguy hiểm, đứng ra vì dân trừ hại, quên mình vì người, cảm thiên động địa…”
“Thôi thôi thôi!”
Thấy đám người có vẻ sợ sệt trước kiến thức uyên thâm của Sở Thiên, sợ Sở Thiên khen mình đến tận trời già đất héo thì mới thôi, đám người tranh thủ ngắt lời Sở Thiên
“Vậy, ngươi vẫn là bất đắc dĩ thôi à?”
Sở Thiên ưỡn ngực, "cũng không hẳn, phục vụ nhân dân là sứ mệnh của ta, không cần cám ơn ta
Súc sinh đi khắp nơi gây chuyện, sao còn có thể mang vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên vậy chứ
Súc sinh thật muốn giết người, cái miệng của Sở Thiên đủ khiến lợn trong chuồng cũng phải phát điên
Có người bắt đầu ôm ngực mắng: "Dẻo mồm mép, trắng trợn đổi trắng thay đen, Sở Thiên, ngươi ngươi ngươi, ngươi có biết trên đầu ba thước có thần minh không, ngươi làm vậy có xứng với lương tâm của mình không
“Sở Thiên, ngươi xem này ngươi xem này, người trong cuộc Nghiêm Võ đang ở đây, ta muốn ngươi giằng co với hắn một trận
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ở ngay trước mặt hắn, ngươi lặp lại lần nữa xem!”
Trong đám người ngồi quanh bàn rượu, Nghiêm Võ từ từ đứng dậy, ánh mắt của hắn tràn đầy phẫn nộ, tràn đầy thù hận……
Nghiêm Võ ngó trái ngó phải, vô cùng khó khăn từ trong đám người chen chúc mà đi ra, nửa đường còn nhiều lần giẫm lên chân người ngồi cạnh bàn, khí thế hùng hổ yếu đi một nửa, ngược lại thêm một phần buồn cười
Khó khăn lắm mới chen được ra, Nghiêm Võ đứng trước mặt Sở Thiên, lại một lần nữa khơi dậy ngọn lửa thù hận trong lòng
Mọi người đều mang vẻ mặt lạnh lùng, nếu là lời lẽ suông thì bọn họ có lẽ nói không lại Sở Thiên, nhưng giờ người bị hại đã đứng ngay trước mặt Sở Thiên, đám người muốn xem xem cái miệng dẻo quẹo của Sở Thiên, còn có thể lẩn trốn được sự trừng phạt thế nào
Từ lúc bắt đầu ra mặt, dù là ép Sở Thiên phải trả tiền, hay bao vây trục xuất Sở Thiên, đều là những món khai vị mà bọn họ đã chuẩn bị kỹ càng, nếu món khai vị không thể làm cho Sở Thiên trúng độc chết được, thì bọn họ sẽ thả đại chiêu ra.