[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng nhẹ nhàng buông xuống áo sơ mi, nằm lại trên giường
Hoắc Thiệu Đình đi ra lúc, khoác một chiếc áo tắm màu đen, toàn thân cao thấp một thân khí ẩm
Hắn từ phía sau ôm lấy Ôn Mạn, chậm rãi thưởng thức thân thể của nàng, một tay nâng đầu nàng lên hôn nàng
Trong tư thế này, cổ nàng cũng không dễ chịu, nhưng không biết có phải hay không là chột dạ, Ôn Mạn đặc biệt dịu dàng ngoan ngoãn tùy theo hắn hôn..
Nàng cảm thấy tâm tình của hắn không phải quá tốt
Lúc ngọn lửa dục vọng sắp bùng lên, Hoắc Thiệu Đình ghìm Ôn Mạn dưới thân, mắt đen hắn nồng như lụa mực
Hắn không làm gì cả, chỉ là nhìn chằm chằm nàng
Ôn Mạn mê muội nhìn chăm chú đường nét anh tuấn của hắn, duỗi ra ngón tay nhỏ nhắn xẹt qua sóng mũi cao, còn có chiếc cằm rõ nét, nàng đỏ mặt, nhẹ nói:
"Hoắc Thiệu Đình, ngươi thật dễ nhìn
Hoắc Thiệu Đình sững sờ
Lập tức hắn liền bật cười, "Đâu có người con gái nào lại khen nam nhân thế này, xấu hổ hay không
Ôn Mạn có chút cong người lên, tiến tới hôn môi hắn một chút, chạm nhẹ một cái lại đặc biệt quyến rũ
Tối nay, nàng thành nữ nhân chân chính
Những vui thích ấy là Hoắc Thiệu Đình mang cho nàng
Hoắc Thiệu Đình giật mình cúi đầu hôn nàng, rất ôn nhu kiểu đó..
Hôn hồi lâu, hắn nằm xuống kéo nàng vào ngực, nhẹ nhàng thở dài:
"Đi ngủ
Ôn Mạn nép vào hõm vai hắn, một tay ôm lấy eo hắn, lung tung nhắm mắt lại..
Hoắc Thiệu Đình lại tại trong bóng tối nhìn nàng hồi lâu
Đằm thắm mà không diêm dúa, lông mày tự nhiên như được vẽ
Khó trách Cố Trường Khanh không bỏ xuống được, nếu là hắn..
có lẽ cũng không thể nói bỏ qua là bỏ qua được
Sáng sớm, Ôn Mạn tỉnh lại
Trên giường chỉ có một mình nàng, chỉ là bên gối được đặt một cành hoa hồng trắng thân dài, trên cánh hoa vẫn còn đọng những hạt sương tươi mới, Ôn Mạn nhìn lòng nàng tràn đầy vui vẻ
Nàng nghiêng người qua, nhặt lên hoa ngửi ngửi, rồi ôm nó lăn mấy vòng trên giường
Ôn Mạn mặt ửng hồng, bởi vì nhớ tới những chuyện tối qua
Nàng mặc dù là lần đầu, cũng chưa từng trải qua nam nhân khác, nhưng trực giác của nàng là Hoắc Thiệu Đình về phương diện đó rất mạnh, nhu cầu cũng lớn hơn so với nam nhân bình thường
Tối hôm qua sau hai lần ân ái, hắn thậm chí không cần nghỉ ngơi, vẫn muốn tiếp tục..
Ôn Mạn là cái nữ nhân thành thục, nàng sẽ không bao biện cho rằng làm chuyện đó với nam nhân là chịu tội
Tương phản, nàng cũng rất hưởng thụ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc này bên ngoài vang lên âm thanh rất nhỏ, rồi cửa bị gõ, Chung Điểm a di nhiệt tình nói:
"Ôn tiểu thư ơi, Hoắc Luật Sư có gửi cho ngài một món quà, cháu mau dậy đi nhìn xem
Ôn Mạn nhẹ nhàng cắn môi, A, Hoắc Thiệu Đình tặng quà
Nàng không kịp chờ đợi muốn nhìn
Ôn Mạn tán xõa mái tóc dài màu trà, đi chân đất, chạy ngay ra ngoài
A di mỉm cười:
"Cháu mau mang giày vào đi con ơi, kẻo lát nữa Luật sư Hoắc lại đau lòng đó
Ôn Mạn lại không lo được, nàng nhìn thấy trước ô cửa sổ sát đất, một cây đàn dương cầm, nội tâm bị chấn động
Thứ Hoắc Thiệu Đình tặng dĩ nhiên là quý báu, cây đàn dương cầm này giá trị hai mươi triệu, nó có một câu chuyện lai lịch, nói nôm na là có dòng dõi hoàng thất
Truyền thuyết, Louis 2 từng chơi qua nó
Nó có cái tên rất dễ nghe, gọi là morningdew, nghĩa là hạt sương sáng sớm
Ôn Mạn say sưa vuốt ve cây đàn, yêu thích không muốn rời tay
Trên đàn có đặt một cành hoa hồng đỏ, Ôn Mạn chợt nhớ tới tối hôm qua Hoắc Thiệu Đình sau khi ân ái xong, hắn ôm lấy nàng, tại bên tai nàng lẩm bẩm:
"Ngươi là của ta morningdew
Nàng gương mặt ửng đỏ, cảm thấy hơi lãng mạn
A di thấy nàng vui vẻ như vậy cũng rất mừng, sốt ruột nói:
"Cháu đàn lên đi, để cái người thô kệch này cũng nghe thử một chút
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ôn Mạn khẽ dạ
Nàng ngồi xuống, mở nắp đàn lên, ngón tay thon dài lướt trên phím đàn đen trắng, nhẹ nhàng đàn
Nàng đàn một bản nhạc mang tên " Nguyệt Quang "
A di không hiểu nghệ thuật, nhưng nàng cảm thấy Ôn tiểu thư đàn rất hay, đặc biệt là Ôn tiểu thư mặc chiếc áo ngủ viền ren kiểu cổ, mái tóc dài màu trà ngang eo bồng bềnh lơi lả
Ngồi ở chỗ đó giống một bức tranh, đẹp mắt đến không nói ra được
Hoắc Luật Sư thật có phúc khí
Ôn Mạn đàn xong một bài
Nàng vuốt ve phím đàn ấm áp, yêu thích không rời tay
Điện thoại di động trong phòng ngủ reo lên, là Hoắc Thiệu Đình gọi tới, a di rất thức thời né tránh
Ôn Mạn cầm điện thoại nghe
"Nhận được quà chưa
Hoắc Thiệu Đình ý cười nhàn nhạt
Không biết làm sao nghe thấy giọng nói hắn, nàng liền đỏ mặt, nàng nhẹ nhàng cắn môi đỏ:
"Quá quý báu
"Ngươi thích là tốt rồi
"Có thích không Ôn Mạn
Ôn Mạn đàng hoàng trả lời:
"Ưa thích, đặc biệt ưa thích..
Hoắc Thiệu Đình cám ơn ngươi
Bên kia hơn nửa ngày không có người nói chuyện, khi Ôn Mạn có chút nóng mặt thời điểm, Hoắc Thiệu Đình giọng nói hơi khàn:
"Ban đêm ta chờ ngươi cảm ơn
Ôn Mạn không phải tiểu nữ hài ngây thơ, nàng biết hắn ý tứ
Không chỉ hắn muốn, nàng cũng nghĩ
Ôn Mạn dù sao vừa mới trải sự đời, da mặt chưa đủ dày để bàn chuyện này với hắn, hơn nữa trong nhà còn có a di
Nàng ngửa đầu nhìn lên ô cửa sổ sát đất, nhẹ nói:
"Hoắc Thiệu Đình, ta muốn thay đổi nội thất mềm
Nàng biết mình đang làm nũng dựa vào sự cưng chiều, nhưng mà nữ hài ở tuổi như vậy vốn là nên bị nam nhân sủng ái, hơn nữa nàng có thể cảm nhận được phạm vi hắn nguyện ý tiếp nhận
Quả thật, Hoắc Thiệu Đình đồng ý
Ôn Mạn đặc biệt cao hứng, lúc này nàng chỉ hận không thể ở bên cạnh hắn, nói như vậy, nàng khẳng định phải hôn hắn một chút
Rõ ràng Hoắc Thiệu Đình cũng có ý tứ như vậy, lại mở miệng, giọng nói khản đặc:
"Lập tức sẽ đi họp, ban đêm lại nói
Ôn Mạn mềm mại gật đầu
Nàng cúp máy rồi lại nhịn không được chạy lại vuốt ve cây đàn dương cầm, lúc này Ôn Mạn đắm chìm trong niềm vui sướng to lớn của cuộc đời, nhưng chưa từng nghĩ qua: việc hắn tặng nàng cây đàn dương cầm, liệu đợi đến một ngày nàng muốn rời đi, làm sao mang theo đây
Nàng tình cảm đơn thuần, quên rằng kiểu sủng ái tột cùng này chính là cách đàn ông có địa vị nuôi dưỡng phụ nữ, khi thích thì tâng bốc lên tận trời, đợi đến ngày nào đó khi chán ngấy thì rời đi một cách gọn gàng
Còn lại ở đó, chỉ có người bị làm hư tính cách
A di bố trí bữa sáng
Nàng mừng khấp khởi nói:
"Ôn tiểu thư hôm nay ăn kiểu Âu Tây đi, nghe anh thợ lắp đặt nói cây đàn dương cầm này gọi là gì đó Lộ Dịch lão tam, đó là thứ của người Tây thì phải kết hợp với bàn bữa ăn kiểu Tây chứ ạ
Ôn Mạn bật cười.