Cho tới bây giờ, Ôn Mạn mới biết được, người không được coi trọng chỉ có một mình nàng
Đúng vậy, chỉ có một mình nàng Ôn Mạn
Haizz
Trước đó nàng có bao nhiêu tự tin mới dám cảm thấy, trong lòng Hoắc Thiệu Đình, nàng Ôn Mạn còn quan trọng hơn Kiều An, ngẫm lại thật buồn cười
Nàng làm sao lại cho rằng, hắn đùa thật với nàng
Nàng làm sao lại cho rằng, hắn muốn gặp cha mẹ nàng
Chỉ là..
nàng một mình tự mình đa tình thôi
Môi Ôn Mạn run rẩy..
Nàng không muốn nhìn đôi tình nhân cũ kia ôm ấp triền miên nữa, mỗi hình ảnh bọn họ ôm nhau, đối với Ôn Mạn mà nói, đều như một lưỡi dao đẫm máu
Máu me đầm đìa
Đau đớn tới cực điểm..
Ôn Mạn nắm chặt vô lăng, lúc này nàng bất chấp thời tiết có khắc nghiệt đến mấy, bất chấp lái xe nguy hiểm cỡ nào, nàng chỉ muốn rời khỏi cái lò sát sinh này thuộc về nàng
Nhưng Hoắc Thiệu Đình trông thấy nàng..
Họ đối mặt xuyên qua màn mưa
Ôn Mạn ngồi trong xe, còn hắn thì đứng dưới mưa ôm lấy Bạch Nguyệt Quang của hắn, ôm nhau thâm tình
Thời gian dường như dừng lại
Mắt Ôn Mạn ê ẩm đau nhức, nàng không nhìn hắn thêm nữa, khẽ cười một tiếng đầy xót xa
Thật là, quá lúng túng
Nàng phải lái xe đi, nhưng Hoắc Thiệu Đình đã đẩy Kiều An ra, vội vã bước nhanh về phía này, hắn đưa tay kéo cửa xe
Ôn Mạn khóa cửa xe
Hoắc Thiệu Đình đập vào cửa kính ghế lái, lớn tiếng gọi tên nàng
"Ôn Mạn
"Ôn Mạn, mở cửa
Ôn Mạn đơ người nghiêng đầu sang chỗ khác, đối mặt với hắn
Lúc này trong mắt nàng tràn đầy ánh lệ
Nàng biết trông mình thật thảm hại như vậy, biết mình thật mất thể diện..
Thế nhưng nàng không có sức lực che giấu
Hoắc Thiệu Đình nhìn vào mắt nàng, hơi chấn động, hắn lại dùng sức đập cửa xe nàng:
"Ôn Mạn, mở cửa
Nước mưa tạt vào miệng hắn, làm âm thanh của hắn như bị nuốt chửng
Ôn Mạn vừa hoảng loạn vừa tự giễu
Để một quý công tử như hắn phải giải thích hay xin lỗi mình, thật sự quá làm khó cho hắn..
Nhưng nàng không muốn
Ôn Mạn khẽ nhấn ga
Chiếc xe Bảo Mã màu trắng, chậm rãi lái đi trong màn mưa
Bánh xe tóe bọt nước trên mặt đất, làm nổi lên từng vòng từng vòng gợn sóng
Hoắc Thiệu Đình bị buộc lùi lại mấy bước
Hắn đứng trong mưa, cũng không hề nhúc nhích
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong đầu hắn, tất cả đều là dáng vẻ Ôn Mạn với đôi mắt đỏ hoe đang thút thít..
Nàng đã nhìn bao lâu, nàng đã khóc bao lâu
Kiều An chạy tới
Nhìn theo hướng chiếc xe màu trắng vừa rời đi, nàng nói giọng nhẹ nhàng:
"Thiệu Đình, có lỗi nhé, đã làm bạn gái anh tức giận
Em không cố ý..
Em chỉ là khổ sở, em chỉ là muốn uống rượu, chỉ là có chút nghĩ quẩn
Hoắc Thiệu Đình không nói gì
Hắn muốn hút thuốc, nhưng từ trong túi áo lấy bao thuốc lá ra, thuốc lá lại đã sớm bị ẩm
Hắn tức tối ném đi bao thuốc lá, chửi thề một tiếng
Kiều An đứng cạnh hắn một cách thận trọng:
"Thiệu Đình, nếu như không phải em tùy hứng ném điện thoại của anh xuống nước, Ôn Mạn cũng sẽ không tức giận đến mức đó
Hoắc Thiệu Đình mặt không đổi sắc bước đi về phía chiếc Bingley
Hắn ướt sũng, làm cho chiếc xe trở nên bẩn thỉu và lộn xộn, nhưng hắn không hề quan tâm
Kiều An lên xe
Nàng còn định nói gì đó..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoắc Thiệu Đình lạnh giọng nói:
"Kiều An, đây là lần cuối cùng
Sau này có nghĩ quẩn thì gọi 120
Kiều An đau đớn khóc thành tiếng
Nàng nức nở ngắt quãng nói:
"Thiệu Đình, ngay cả ngươi cũng mặc kệ ta rồi sao?..
Thiệu Đình, ở B thị, ta chỉ có mỗi ngươi là người thân
Hoắc Thiệu Đình nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái
Tối nay Kiều Cảnh Niên gọi điện thoại nhờ hắn sang xem sao, hắn vốn định sắp xếp cho nàng ổn thỏa rồi đi tìm Ôn Mạn, nhưng Kiều An lại vừa uống rượu vừa định uống thuốc, còn ném điện thoại di động của hắn vào bể cá..
Hoắc Thiệu Đình vẻ mặt vô cảm:
"Ta đưa ngươi trở về
Ôn Mạn chưa trở về nhà trọ
Mưa quá lớn, và lại nàng cũng không muốn trở về chỗ đó nữa..
Nàng dừng xe trước cửa một quán rượu
Khi xuống xe, nàng toàn thân ướt sũng, khuôn mặt tái nhợt, răng cũng va lập cập
Nhân viên lễ tân nhanh chóng làm thủ tục nhận phòng cho nàng, đưa thẻ phòng cùng khăn cho nàng
"Tiểu thư, phòng 1804
Ôn Mạn xoa xoa nước đọng trên người, thấp giọng nói tạ ơn
Đến căn phòng
Ôn Mạn xả nước tắm
Chiếc lễ phục xinh đẹp kia bị nàng ném vào thùng rác
Quần áo bị nước ngâm vào dính chặt vào nhau, giống như con người nàng lúc này, thảm hại không chịu nổi
Ôn Mạn ngâm mình trong bồn tắm
Tâm trạng nàng thật sự không tốt, nhịn không được liền muốn uống chút rượu
Uống nửa ly, nàng tựa vào thành bồn tắm, khẽ cười..
Nàng không muốn như vậy, thế nhưng vừa nhắm mắt lại là trong đầu nàng lại hiện lên dáng vẻ Hoắc Thiệu Đình ôm Kiều An
Nàng nhớ kỹ hắn nói: về sau ta không gặp nàng, chúng ta còn giống như trước đây
Hắn còn tặng cả mẫu vật xinh đẹp như vậy cho nàng, lấy lòng nàng, để nàng cảm động đến nỗi ở bên hắn đến quá nửa đêm, làm hắn thoải mái dễ chịu..
Vậy mà mới chỉ mấy ngày thôi ư
Hắn lại ôm Kiều An với dáng vẻ ôm ấp thâm tình
Ôn Mạn bật cười mà nước mắt trào ra
Là nàng đáng đời
Ai bảo nàng tin tưởng hắn, ai bảo nàng nhịn không được thích hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nàng vậy mà cho rằng một người đàn ông như Hoắc Thiệu Đình sẽ động lòng thật sự với mình
Ôn Mạn ngâm nửa giờ, toàn thân rã rời không còn sức lực
Chuông cửa vang lên
Ôn Mạn tưởng là dịch vụ phòng, vịn vào đứng dậy, khoác vội chiếc áo choàng tắm
Nhưng cánh cửa mở ra, đứng ở ngoài cửa là Hoắc Thiệu Đình
Hắn cũng chẳng khá hơn nàng là bao, toàn thân ướt sũng
Ôn Mạn đứng chắn ở cửa
Hoắc Thiệu Đình ánh mắt sâu thẳm, giọng nói thì khản đặc không ra tiếng:
"Ôn Mạn, để ta vào đi
Ôn Mạn nghiêng người để hắn bước vào
Họ quả thực cần nói chuyện, trong tình huống hiện tại, có một số việc nên nói rõ ràng thì hơn
Hoắc Thiệu Đình cầm khăn mặt lau mặt
Lau xong, hắn vươn tay về phía Ôn Mạn
Động tác này quả thực khá ôn nhu, nhưng Ôn Mạn lại thờ ơ, nàng nhạt giọng nói:
"Có chuyện cứ nói thẳng đi
Những thứ này..
không cần thiết
Hoắc Thiệu Đình biết nàng đang tức giận.