"Miêu Tiên muốn thế nào
"Ngươi không chạy sao
"Tiểu nhân nào dám chạy
Tiêu sư tay đã hướng bên hông, khoảng cách đoản đao cũng chỉ có hai tấc xa, nhìn chằm chằm vào con mèo đang ở trên bàn, do dự một lúc, nhưng cũng thu hồi lại
"Ngươi cũng có thể rút dao ra và chiến đấu với hổ
"Miêu Tiên thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, sớm biết Miêu Tiên thần võ như thế, tiểu nhân nào dám mạo phạm
"Cái đó thì sao
Tam Hoa đột nhiên quay lại, rời ánh mắt khỏi hắn
Cùng lúc đó, con hổ cũng đi về phía trước một bước, một cái lỗ xuất hiện trên tấm cửa sổ
Đáng tiếc tiêu sư này không phải là chuột
Tuy rằng hắn ngu dốt lỗ mãng, nhưng bản thân hắn cũng biết được, đây chỉ là thủ đoạn mèo con đùa giỡn với chuột, hoặc là đây là màn kịch mà bọn họ sẽ giết hắn tại chỗ này, nếu hắn ta chạy trốn, con hổ kia sẽ dần dần to lớn đến mức căn phòng này không đủ sức để chứa nó
Trong nháy mắt nó có thể đuổi kịp hắn, chỉ một cái tát của nó có thể làm hắn tan xương nát thịt
Hắn cũng đã nghe nói qua về những mánh khóe trên giang hồ
Có người sai khiến hổ dữ ở khu đông người, nhưng kỳ thật chỉ là thủ thuật che mắt, cho dù pháp thuật cao thâm cũng chỉ có thể làm tổn thương những những người dân vô tội hết mực tin tưởng chúng
Nhưng trong những mánh khóe này trên giang hồ, không có con mèo biết nói nào cả
"Tiểu nhân không dám..
"Thật là chán
"Đây là bát ngọc của Miêu Tiên..
Tiêu sư vội vàng từ trong người lấy ra chén nhỏ, cung kính kính cẩn thận đi tới bên cạnh bàn, cũng không dám tới gần, đành phải giơ tay ra xa nhất có thể, đặt nó lên bàn
"Đạo sĩ nhà ta có một chuyện muốn hỏi ngươi
"Chuyện sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Đúng rồi
"Hỏi xong tiểu nhân có thể đi không
"Ta không biết
Tam Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chút,"Đạo sĩ nhà ta rất tốt bụng, nếu ngươi thành thật nói, ta chắc ngài ấy sẽ thả ngươi đi
"Chuyện này..
"Đạo sĩ nhà ta còn đang ngủ, ngươi không được ầm ĩ, phải chờ hắn tỉnh dậy đã..
A, ngươi đã tỉnh rồi à
Tam Hoa nói xong quay đầu, nhìn về phía chiếc giường
Đạo nhân đã xoa mặt đứng thẳng dậy
Tam Hoa liền lại thu hồi ánh mắt, trừng mắt nhìn tiêu sư:
"Nhất định là ngươi nói chuyện quá lớn tiếng
"Oan cho tiểu nhân quá..
Tiêu sư nói xong, quay đầu lại, nhìn thấy đạo nhân chậm rãi rời khỏi giường, biết vị này mới là chính chủ, nhất thời cầu xin:
"Tiên sư, tiên sư khoan hồng độ lượng, xin tha cho tiểu nhân một lần
"Đêm hôm khuya khoắt, sao túc hạ lại tới đây
"Tiểu nhân..
Tiểu nhân..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tiêu khách lại ấp a ấp úng, nói không ra lời
"Tại hạ là người tu đạo, từ trước đến nay tâm tính thiện lương, nhưng hôm nay túc hạ đến nơi này, muốn cầu xin tha thứ, thì phải thành thật trả lời
"Tiểu nhân nhất thời tham lam, đầu óc hỗn loạn..
Nói ra cũng thú vị, rõ ràng chuyện hắn đã làm, nhưng hắn lại không tiện nói ra, rất nhanh sau đó, hắn còn nói:
"Xin tiên sư niệm tình tiểu nhân là lần đầu phạm thượng, tha thứ tiểu nhân một lần
"Thật sự đây là lần đầu ngươi phạm tội sao
"Đúng là như vậy..
"Túc hạ muốn nói dối để che mắt ta sao
"..
Tiêu khách lúc này thoáng nâng mắt lên, vừa chạm đến cặp mắt bình tĩnh như nước của đạo nhân, liền nhanh chóng cúi đầu:
"Không dám lừa gạt tiên sư, tiểu nhân trước đây quả thật từng có một lần trộm cắp, nhưng dám ở trước mặt tiên sư chỉ trời thề, đây tuyệt đối là lần thứ hai
"Xem hành động của túc hạ tuy rằng cẩn thận, nhưng cũng không giống như thường xuyên ăn trộm
Tống Du mỉm cười:
"Nghe nói thường trộm đều giỏi nhìn mặt, chắc sẽ không động tâm đến bọn ta
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Đúng đúng đúng
Tiên sư minh giám
"Nhưng túc hạ vốn là tẩu tiêu, vốn nên lấy tín nghĩa làm trọng, sao lại làm ra chuyện trộm cắp ở đây
"Tiểu nhân nhất thời u mê, như có quỷ ma nhập vào người..
"Chuyện này liên quan gì đến quỷ ma
"Tiên sư nói đúng
Xin tiên sư tha cho tiểu nhân một lần, nhất định tiểu nhân sẽ thay đổi, tuyệt đối không tái phạm
Tiêu khách hạ giọng, làm như sợ bị người ta nghe thấy
Tống Du chỉ cười cười, không nói thêm nữa, chỉ nói với hắn:
"Túc hạ dù sao cũng là trộm, trộm cắp là việc không nên làm, theo lý mà nói nên báo lên quan phủ, nhưng tại hạ cũng có việc muốn nhờ túc hạ
Việc này tuy rằng cũng có chút vi phạm tín nghĩa chuẩn tắc của tiêu khách, nhưng là việc trọng đại, nếu ngươi nguyện ý giúp một chuyện, nói cho bọn ta biết, ta cũng nguyện ý cho ngươi một cơ hội, xem như không quen biết, không báo cho quan phủ
Nhưng sau khi quay trở về, ngươ phải đi tự thú, ngươi tự quyết định
"À..
"Ta đã giúp ngươi khỏi cảnh lao ngục
Tống Du nói với hắn:
"Tiêu sư nên thẳng thắn trọng tín, hành vi của túc hạ, chẳng lẽ ngay cả chút hậu quả này cũng không muốn gánh vác sao
"Tiên sư tha cho ta đi..
"Không thể
"Tiên sư..
"Ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ
Tiêu khách ánh mắt lóe lên, lại thử cầu xin tha vài lần, hắn biết vị đạo nhân dứt khoát không nói lời nào, chỉ bình tĩnh nhìn hắn, mới cắn răng, mở miệng hỏi:
"Không biết tiên sư có chuyện gì muốn hỏi
"Đa tạ túc hạ
Tống Du mỉm cười