Nhiều năm trước đây, Phù Dương đạo nhân thay đổi Thiên Cung, kỳ thật hắn đang đối đầu với một bộ phận Thiên Cung, chỉ là những thần linh cùng tiền triều dây dưa lợi ích, không muốn tiền triều bị diệt mà lựa chọn xuống hạ giới làm loạn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thần linh phần lớn vẫn là đức hạnh thành tựu, phần lớn thần linh vẫn là có đức hạnh đấy, biết nên làm gì, không nên làm gì
Ngày nay cũng vậy
Thần linh đến từ con người, sao có thể dễ dàng hại người được
Nếu Thiên Cung không có lý do chính đáng, cho dù là Xích Kim Đại Đế đạp tan cái bàn, mời chư thần hợp lực đến trừ Tống Du, cũng không có mấy vị tán thành
Chỉ là đấu với Kim Linh Quan đã là chuyện sớm muộn, nếu đã định trước là địch, không cần nhiều lời với hắn
Lãng phí lời nói
Tống Du ngủ một giấc đến khi trời hừng đông
Vừa mở mắt ra, hắn thấy một khuôn mặt mèo con, không biết đứng ở đây nhìn hắn bao lâu rồi
Thấy Tống Du tỉnh lại, nàng mới ngồi trở về, bắt đầu liếm chân
"Đạo sĩ ngươi tỉnh chưa
Đạo sĩ có đói không
Hôm qua ngươi đã ăn gì chưa
Nơi này không có chuột, nhưng bên ngoài có nhiều ao hồ, Tam Hoa đã bắt được vài con cá..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"..
Tống Du đứng dậy, hắn nhìn xuống mặt đất, thấy mấy con cá nhỏ được bày ngay ngắn chỉnh tề, đầu đuôi hướng về một hướng, khoảng cách khá gần, được sắp xếp từ to đến nhỏ
Tam Hoa nương nương có suy nghĩ rất kỳ lạ, nàng cảm thấy mình giỏi săn bắn, theo lý nên lo việc ăn uống cho mọi người, nếu như ai không có cơm ăn, nàng sẽ cảm thấy mình chưa làm tốt công việc săn bắn, thậm chí sẽ tự trách bản thân, áy náy, rồi ngồi đợi ở bên cạnh, rơi vào trầm mặc
Tống Du biết điều đó
Tam Hoa nương nương ưa ngăn nắp, chỉ bằng việc sắp xếp con mồi, hắn cũng có thể nhìn ra được
Hắn nói lời cảm ơn, lại hỏi xem Yến Tử cùng ngựa đã ăn chưa
Hắn bắt đầu nướng cá, nói:
"Trong thời gian tới, ta sẽ phải ở lại đây
Vậy nên ta có một vài việc muốn nhờ Tam Hoa nương nương, Yến Tử và ngựa giúp đỡ
"Ngươi cần giúp gì
Mèo con lập tức nhìn lên hỏi
"Xin tiên sinh cứ giao phó
Yến Tử đang đậu trên đỉnh đá nói với xuống:
"Có phải là chuyện mời những âm hồn về không
"Mời âm hồn quay về là việc thứ nhất
"Việc thứ hai là lấy lại hành lý chúng ta đặt ở ven đường huyện Trịnh Khê
"Ngươi rất thông minh
Tống Du khích lệ Yến Tử, tiếp tục nói:
"Đồng thời quốc sư có cất giữ hai khối ngũ phương thổ ở huyện nha của Ẩn Nam, chắc hẳn chúng không tầm thường, linh vận thâm hậu, đồng thời hình dáng chưa chắc giống với thổ nhưỡng thường thấy
Ta muốn nhờ các vị đi tìm giúp ta, tiện đường lấy giúp ta
"Vâng
"Yến An đã hiểu
"Còn nữa, đi ngang qua huyện Ẩn Nam, thuận đường mua chút lương thực cùng lương khô, chúng ta sẽ phải ở đây một thời gian khá lâu
Tống Du nói dừng một chút, nhìn Yến Tử, lại nhìn mèo con, cười nói:
"Tam Hoa nương nương kỳ thật rất giỏi mua đồ, hơn nữa lại hay trả giá và tính tiền, có thể để cho Tam Hoa nương nương đi mua
Chỉ là Tam Hoa nương nương dù sao tuổi còn nhỏ, sợ bị người khinh thường, cố ý lừa gạt, cho nên Yến An ngươi vẫn phải đi theo phía sau Tam Hoa nương nương, không cần nói chuyện, đi theo là được
"Yến An biết..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Yến Tử có chút lúng túng
"Được rồi
Mèo con vẫn trả lời thẳng thắn như trước
Tam Hoa nương nương là một con mèo thông minh
"Xin nhờ vào các vị
Tống Du vẫn nhìn Yến Tử, sau đó lại nhìn ngựa, cuối cùng nhìn chằm chằm vào mèo con;
"Đây cũng là giúp ta một việc lớn
"Việc lớn
Tam Hoa nương nương nói xong tiếp tục nhìn hắn chằm chằm hắn:
"Vậy Tam Hoa nương nương đi rồi ngươi ăn cái gì
"Ta đói vài ngày cũng không sao
"..
"Đi đi
Tống Du phất phất tay
Ngựa liền vọt đứng lên, muốn đi ra ngoài, Yến Tử cũng nghiêng người về phía trước, muốn từ chỗ cao bên cạnh tảng đá bay xuống, Tam Hoa quay đầu nhìn hắn nhiều lần, suy tư một hồi, lúc này mới rời đi
Rất lâu sau, nàng đã quay trở về
Nàng nói là ở ngoài cửa đào một cái hố, bắt một ít cá bỏ vào nuôi, bảo hắn đói bụng có thể bắt để ăn
Tống Du đành phải đồng ý để không phụ lòng nàng
..
Bên ngoài trời đã là ban ngày, nhưng phía bên trong núi bóng tối vẫn bao trùm
Trong bóng tối, tiếng đàn vang lên thật nhàn nhã và thư thái
Tiếng đàn liên tục bị ngắt quãng, tựa như là ngụ ý của nhạc công, tiết tấu lúc nhanh nhấn mạnh từng phím, lúc lại như đang trầm ngâm suy tư, tiếng đàn lại dừng lại một khúc, thật cũng nghe không ra đó là khúc nhạc gì, dường như đều phụ thuộc vào tâm ý người chơi đàn
Đạo nhân ăn xong con cá nhỏ, hắn súc miệng, sau đó đứng lên, nhìn về phía nơi cách đó không xa
Một khối núi đá, vuông vắn, tựa như bục đàn, nữ tử vẫn mặc chiếc áo trắng, ngồi ở phía sau
Ở trong núi mịt mù, nàng như nổi bật nhất
Nàng tiếp tục cúi đầu đánh đàn, thị nữ phía sau nhu thuận an tĩnh, ngẩng đầu nhìn đạo nhân chằm chằm, giống như không quan tâm đến tiếng đàn tuyệt thế của chủ nhân, một chút hứng thú cũng không có