Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 170: Đắn Đo




Trong cái giỏ tre bên cạnh còn có rất nhiều cuộn giấy được vo tròn như những quả bóng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thư sinh nhặt lại mấy bài viết gần đây của mình, đặt trước mắt và xem xét thật cẩn thận, thỉnh thoảng lại suy tư trong chốc lát
Gần đây ở huyện Niệm Bình dấy lên tin đồn bọ ngựa ăn thịt người nên mỗi khi người dân địa phương gặp bọ ngựa đều sẽ chọn đi đường vòng, đặc biệt là vào những ngày nắng nóng như thế này
Nghe nói vị quan huyện mới được bổ nhiệm không tin, thế rồi một ngày nọ, khi hắn ra ngoài tuần tra, đang lúc ngồi trên một ruộng nhỏ, thế mà thực sự bị một con bọ ngựa ăn thịt, lúc phát hiện thì hắn đã bị ăn mất một nửa thân người
Giờ đây, dù quan huyện có ra cửa vào bất cứ lúc nào, dù mặt trời có chói chang đến đâu, nhưng cái bóng của hắn cũng chỉ còn lại một nửa
Thư sinh đặc biệt đến viếng thăm, thế mà không phải lời đồn
Ngoài ra, một huyện khác bên cạnh huyện Liễu Giang, người dân địa phương ở đó truyền miệng nhau về một cách để học bơi mà không cần xuống nước, thay vào đó, vào mùa hè họ bắt một con chuồn chuồn và cho con chuồn chuồn đó cắn vào rốn của đứa trẻ, sau đó đứa trẻ nọ tự khắc sẽ biết bơi ngay
Sau khi hỏi ra mới biết hóa ra đây là phương pháp học bơi dân gian của người dân địa phương
Năm ngoái thư sinh cũng bắt loại chuồn chuồn này, cho nó cắn vào rốn biểu đệ rồi lại đẩy biểu đệ xuống sông, nhưng không biết chuồn chuồn An Thanh không có tác dụng hay do biểu đệ đã không còn nhỏ, nói tóm lại là chẳng có tác dụng gì sất
Đương nhiên những chuyện này đều được hắn ghi lại vào sổ
Nhưng lắm lúc lại đắn đo không biết có nên thêm bớt một vài từ hay không
..
Nhìn một lát, thư sinh nhớ tới cuộc gặp gỡ tại Liễu Giang đầu năm nay, vừa nghĩ đến đã không nhịn được mỉm cười
Mặc dù hắn đã nghe và ghi nhớ rất nhiều câu chuyện, mỗi nhân vật trong đó đều có các khía cạnh huyền diệu và thú vị riêng, nhưng có câu chuyện nào có thể sánh ngang với cuộc gặp gỡ với tiểu tiên sinh nọ
Người nọ vượt qua thiên sơn vạn thủy, tìm kiếm đạo quan nhưng mãi chẳng thấy
Hắn bước trên đường về, tình cờ gặp gỡ chân nhân mà không nhận ra
Rõ là tài tình, tuyệt vời không còn gì để chê
Nghĩ đến phong thái ưu tú của vị tiên sinh đó, niềm vui sướng khi được cùng hắn trải qua mấy ngày chung đụng trên thuyền, cùng sự khích lệ và thừa nhận hắn dành cho mình khiến thư sinh không kìm được mỉm cười, thực sự rất khó để không nhớ kỹ người nọ
Sau một hồi xoắn xuýt không yên, cuối cùng hắn cũng nhấc bút lên
Nhúng bút vào mực, rồi lại treo bút suy nghĩ xem nên hành văn như thế nào, chọn lọc từ ngữ ra sao để không chôn vùi cuộc gặp gỡ của duyên phận này
Ngoài cửa sổ ánh nắng thấp thoáng, chiếu rọi bóng nhành hoa trên bàn bị gió thổi nghiêng về trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Gió xuân thổi vào mùi thơm ngọt ngào của súp lơ, khiến lòng người bình tĩnh, nhưng lại làm lay động tờ giấy nháp và trang sách trên bàn, lật đi lật lại những tiếng vang rào rào mãi chẳng dứt khiến người bất lực không biết làm sao, rõ ràng không biết chữ, cớ gì lại lật tung những trang sách
Trong nháy mắt ý nghĩ thay đổi, dường như thư sinh đã nghĩ ra chuyện gì đó——
Có lẽ cao nhân sẽ có chủ ý gì đó, hay là mời Thanh Phong đến đây hỏi thăm một lát
Chẳng phải cô hồn tiểu quỷ giữa thiên địa này cũng thích những câu chuyện mình viết hay sao, không chừng chúng cũng nóng lòng muốn xem lắm rồi
Thư sinh mỉm cười, ngay lập tức gác bút qua một bên
Trên giấy được viết chi chít chữ, đọc to qua một lần chỉ cảm thấy văn hay mà chữ cũng hay, hành văn như nước chảy mây trôi, tuy hờ hững như không mà ẩn chứa không ít chuyện lý thú, trong lý thú lại làm bật lên những chủ thể đầy tiên khí
Thực sự không thích không được mà
Cuối cùng chỉ còn lại một câu đầu đề
Thư sinh im lặng suy nghĩ
Đang lúc chìm trong suy tư, đột nhiên có tiếng gõ cửa
"Biểu huynh..
Là giọng của biểu đệ nhà mình
Thư sinh quay đầu lại nhìn, đổi lại là hàng lông mày nhíu chặt
Hắn không sợ mở cửa, đằng nào cũng chỉ là mấy tên tiểu quỷ bắt chước giọng của biểu đệ nhà mình để lừa dối mình, hắn đã nghe, cũng viết không ít những câu chuyện tương tự trong sách nên nếu thực sự gặp được thì hắn vẫn thản nhiên thôi, rãnh rỗi còn có thể chiêu đãi họ một tách trà ngon
Hắn chỉ sợ khi mở cửa, ngoài trừ biểu đệ, còn có những trưởng bối trong tộc và giáo viên trường tư thục đang đứng đó, sau đó tóm lấy hắn kéo về nhà hoặc trường dòng tộc
Nơi này là một trang trại bị bỏ trống, hắn dùng làm thư phòng cũng chỉ vì nó ở xa phòng tộc, ngoài ra còn có tầm nhìn đẹp
Ngày nay viết các loại sách linh tinh chung quy vẫn bị xem như việc làm đáng hổ thẹn
Thật ra cũng không phải là hết cách
Nếu hắn viết lại ở độ tuổi ba mươi hoặc bốn mươi thì nhất định sẽ không còn ai dị nghị sau lưng hắn nữa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhưng nếu đợi đến năm mươi sáu mươi tuổi mới viết, sợ rằng người mà hắn có thể viết đã không còn nữa, hắn vẫn muốn tận dụng thời cơ đưa bọn hắn vào những trang sách của mình
Nhưng hiện tại hắn chỉ mới hai mươi tuổi, người trong tộc vẫn hy vọng hắn có thể học tập chăm chỉ, sau đó đạt được công danh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.