Tống Du dừng lại, lại nhìn lão tiên sinh bưng chén nước đứng bên cạnh vị kia đang bối rối, nói tiếp:
"Ngươi nên cảm tạ lão tiên sinh mới phải
Nhờ phương pháp của lão tiên sinh mà lệnh lang mới không đi quá xa
"Cảm ơn các ngươi, cảm ơn các ngươi..
Đàn ông đang xúc động nên lời nói ra không mạch lạc rõ ràng, vội vàng đưa tay ra nói:
"Mời hai vị tiên sinh vào trong phòng ngồi đi
"Lão tiên sinh, xin mời
"Xin mời xin mời..
"Vãn bối sao dám
"Vậy ta đi trước..
Lúc này lão tiên sinh mới bước vào nhà với chiếc bát trên tay
Tống Du cũng theo sau bước vào
Chỉ là một căn nhà tranh trong thôn, đơn sơ nhưng sạch sẽ thoáng đãng, gian ở giữa là gian nhà chính, có một chiếc bàn Bát Tiên cũ kỹ và những chiếc bát dày để đựng trà, bàn và bát chắc đã có từ nhiều năm nay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Một bát trà được đặt trước mặt lão tiên sinh, người đàn ông lại nhanh chóng đi lấy một cái bát khác và rót một bát cho Tống Du
Sau khi nhấp một ngụm, hắn thấy mấy người ngồi quanh bàn đều đang nhìn mình nhưng lại không nói chuyện, Tống Du biết phần lớn những người này đều là những người nông thôn giản dị chất phát, không có khiếu ăn nói
Thế là hắn đặt bát xuống, chắp tay và nói:
"Tại hạ họ Tống tên Du, một sơn nhân huyện Linh Tuyền, Dật Châu, đang dạo chơi khắp thiên hạ, đi ngang qua nơi này cũng xem như là hữu duyên với lệnh lang nên nhân tiện đến nhà xin uống một hớp trà
"Tạ ơn tiên sinh, tất cả chúng ta đều sốt ruột muốn chết
"Đừng lo lắng, đừng lo lắng, có lão tiên sinh đang ở đây, nếu gọi thêm vài lần nữa có lẽ người sẽ sớm quay về thôi
Đây chỉ là những lời hắn nói cho có lệ
Thật ra phương pháp dân gian này chỉ hữu dụng với những hồn phách đã ly tán nhưng chưa đi xa, vẫn đang ở gần nhà, tuy hồn phách của đứa trẻ này đã chạy xa hơn một dặm, chỉ bằng cách hét lên như thế đương nhiên không thể dẫn lối cho nó quay về
Tuy nhiên, những vị tiên sinh hành nghề này thường có nhiều kinh nghiệm nên nói không chừng hắn vẫn có phương pháp nào khác
Tóm lại, hắn chỉ đến đây để xin tá túc qua đêm, cầu một bữa cơm, đôi khi lời nói lúc thuận miệng cũng mang sức nặng tựa ngàn cân, hắn không muốn làm hỏng danh tiếng của người khác
"Tiên sinh muốn đi đâu
"Bình Châu
"Ở đâu của Bình Châu
"Ta muốn đến núi Vân Đỉnh thăm quan
"Núi Vân Đỉnh ư
Người đàn ông có chút xấu hổ, hắn chưa hề nghe nói đến địa danh này
Nhưng hắn cũng nói ngay:
"Muốn đến vùng Bình Châu, e rằng còn phải đi bộ gần hai trăm dặm, cưỡi ngựa chạy nhanh cũng tốn gần một ngày, đi bộ phải mất ít nhất hai ngày
Tiên sinh có đại ân với tiểu nhân, nơi này của tiểu nhân không có gì để chiêu đãi tiên sinh, chỉ đành mặt dày mời tiên sinh nán lại ăn bữa cơm, ở lại tạm một đêm
"Cung kính không bằng tuân lệnh
Có một nơi để đặt chân, có một bữa cơm nóng hổi tươm tất vẫn tốt hơn là dãi gió dầm sương ngoài trời nhiều lắm
Trong phòng có người đút nước cho Tiểu Ngưu Nhi uống, sau khi ăn thêm chút cháo thịt, rốt cuộc Tiểu Ngưu Nhi cũng dần dần hồi phục lại, tuy thể trạng yếu ớt nhưng đã lấy lại sự tỉnh táo, cũng có thể nói chuyện
Khi người lớn hỏi nó chuyện gì đã xảy ra thì nó lại không nói được, hỏi nó đã đi đâu thì nó cũng không nói được chính xác, chỉ nói nhớ mang máng mình đã đứng ở một bên đường mòn, chung quanh chìm trong sương mù khiến nó không thể nhìn rõ được bất cứ thứ gì, sau đó có một con mèo và một đạo sĩ đã đến trước mặt nó, nói chuyện với nó, rồi dẫn nó đi dọc theo một con đường, sau một lúc đã đến trước cửa nhà mình
Trong giây lát mọi người đều ngạc nhiên không tin nổi
..
Vào buổi tối trên núi, ánh sáng mặt trời mờ nhạt
Vừa tối vừa vàng
Trước cửa nhà chủ có một cái ao, bên trong nuôi cá, hôm nay sẽ đi câu cá, lấy thêm lạp xưởng và thịt xông khói, xin ít rau nhà hàng xóm, phụ nhân bận rộn ở trong bếp
Nam chủ nhân thì ở nhà chính chiêu đãi khách nhân
Bao gồm lão tiên sinh ở thôn bên cạnh được mời tới, hàng xóm thân thích tự nguyện đến giúp đỡ, cùng với tiểu tiên sinh tiện đường mang linh hồn đứa bé trở về
Chủ yếu là hai vị tiên sinh
"Đứa trẻ nhà ta cũng chịu cảnh khó khăn, không biết chuyện này có ảnh hưởng về sau không
Chủ nhà nhìn về phía Tống Du và lão tiên sinh
Những người khác đều chăm chú lắng nghe
Điều thú vị là một số đứa trẻ hàng xóm cũng tới, im lặng dựa vào cửa, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bên trong, dường như loại chuyện ma quỷ huyền bí rất có sức hấp dẫn với họ
Lão tiên sinh nhìn về phía Tống Du, nhất thời không dám mở miệng trước
Tống Du cũng nhìn lão tiên sinh
Trong phòng không có ai nói chuyện, trầm mặc trong giây lát
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Thật không dám giấu giếm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tống Du mở lời trước:
"Tại hạ vẫn luôn tu hành ở trên núi
Năm trước mới xuống núi du ngoạn, hơn nữa tuổi chưa lớn nên những chuyện này cũng không thấy nhiều, hôm nay may mắn mới gặp được hồn phách của lệnh lang, chỉ trùng hợp thôi
Lão tiên sinh mới là người có kinh nghiệm, chủ nhà chỉ cần hỏi lão tiên sinh là được
Chủ nhà lập tức nhìn về phía lão tiên sinh