Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 229: Đa Tạ Nhà Đò




Mặt hồ vẫn phẳng lặng tựa gương soi, những trên mặt nước xuất hiện một làn khói mờ ảo, làn khói ấy phản chiếu bầu trời trong xanh, khiến con thuyền giống như đang nhẹ trôi trên trời chứ không phải dưới nưới
Thời tiết hôm nay rất đẹp, mới sáng sớm đã trong lành mát mẻ
Tiếng người lái đò từ bên ngoài vọng vào:
"Tiên sinh
Mèo Tam Hoa lập tức mở mắt, quay đầu nhìn
Tống Du cũng cùng lúc mở mắt, đứng dậy bước ra ngoài
Giọng người lái đò không ngừng vang lên:
"Tiên sinh, mau ra đây xem, hôm nay có thể thấy núi Vân Đỉnh kìa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vận khí này cũng tốt quá đi, rất ít khi vào buổi sáng sớm có thể thấy được núi Vân Đỉnh
Tống Du ra ngoài, ngước mắt nhìn
Bầu trời vô cùng trong xanh, nơi xa dần dần khắc họa hình dáng một ngọn núi cao, tựa như đang ở trên bầu trời, có đám mây trắng lững lờ trôi nhẹ quanh sườn núi, dưới chân là Bích Hồ được ngọn núi bao phủ
Mặc dù chỉ có thể thấy nó mờ mờ ảo ảo ẩn sau những đám mây nhưng có thể biết được..
Nó không chỉ rất cao, mà còn rất xa
"Tiên sinh, ngài đừng thấy núi Vân Đỉnh gần ngay trước mắt như vậy mà cho rằng có thể từ chỗ này đi qua được, thực chất là chưa kể đến đỉnh núi, nếu không đi thuyền tới đó thì phải mất hai đến ba ngày đi bộ mới tới được chân núi
Người lái đò đứng ở mũi thuyền, cũng ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi thần khá nổi danh này
Tuy nhiên không có minh chứng xác thực nào về việc trên đó có các vị thần, hầu hết những câu chuyện gặp được thần phần lớn đều do người xuống núi tùy tiện kể lại, nhưng trong số những người lái đò dựa vào hồ Kính Đảo này để kiếm cơm ăn, có ai mà không đối với nó tôn kính vài phần chứ
"Đợi đến khi ta đưa tiên sinh vào bờ, tiên sinh nếu còn có thể tìm được ngựa của mình, tiểu nhân khuyên tiên sinh đừng đi bộ mà hãy tìm một chiếc thuyền lớn khác có thể chở được cả ngựa
Hồ này vừa dài vừa lớn, từ bên này mà đi thuyền sang ước chừng cũng khoảng nửa ngày trời, nhưng nếu đi đường vòng qua thì không biết là tốn biết bao nhiêu thời gian
"Đa tạ nhà đò
Tống Du đáp lại lời người lái đò, nhưng ngay lập tức thu hồi ánh mắt đang nhìn ngọn núi thần, cúi đầu nhìn xuống
Mèo Tam Hoa cũng theo hắn ra khỏi khoang thuyền, cúi người vươn vai một cái, rồi lại thè đầu lưỡi hồng hồng mềm mại ra thật dài, cuộn lại, sau khi làm vài động tác giãn người, liền trao ánh mắt với Tống Du rồi hướng về phía ngọn núi trên bầu trời ở bên kia hồ
Nhìn ở khoảng cách này, ngọn núi giống như đang lơ lửng giữa không trung
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Xin nhà đò đưa chúng ta trở về
"Được
Một canh giờ sau
Thuyền đã đến bờ
Người lái đò vừa nhìn vị tiểu tiên sinh bước lên bờ, lại trông thấy phía xa xa có một con ngựa màu đỏ thẫm đang lắc chuông chạy tới
Con ngựa đó hẳn là ngựa Bắc Nguyên, bản thân chúng không phải là loài ngựa cao lớn, tuy nhiên vẫn được coi là ngựa tốt vì sự rắn chắc bền bỉ, thường thấy ở trong quân đội
Con ngựa này nhỏ hơn hầu hết ngựa Bắc Nguyên, trông khá có linh khí, đêm qua nhìn không rõ, hôm nay lại thấy, mới phát hiện con ngựa này ngay cả dây cương cũng không có
Chẳng những không có dây cương mà trên người nó thậm chí còn không có cả yên ngựa
Khó trách ban đêm không sợ bị trộm mất
Ngựa không có dây cương, vậy thì bất kỳ ai muốn trộm nó, e là phải có khả năng điều khiển được nó
Đây quả thật là khiến người ta mở mang kiến thức
"Đi cẩn thận, tiên sinh
"Đa tạ nhà đò
Người lái đò thấy vị tiên sinh này quay lại chắp tay cảm tạ mình xong liền đi về phía trước, đi phía sau là con ngựa đang mang trên lưng cái túi, ngoan ngoãn đi theo, còn mèo Tam Hoa thì bước từng bước nhỏ, chạy tới phía trước ngửi hoa – bọn họ cuối cùng vẫn không chọn đi thuyền qua mà nói rằng muốn được ngắm nhìn phong cảnh ở ven hồ
"Chậc..
Người lái đò chặc lưỡi
..
Đêm qua nhìn chưa được rõ, ban ngày nhìn lại mới thấy phong cảnh hồ Kính Đảo quả thực rất đẹp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tối hôm qua phản chiếu ráng chiều, phản chiếu ánh sao, nhưng hôm nay phản chiếu cả bầu trời trong xanh khiến mặt hồ cũng chuyển sang màu xanh
Tại hồ nước tựa gương soi này có vô số hòn đảo nhỏ với muôn hình vạn trạng, giống như bức họa trên giấy Tuyên Thành, tô điểm thêm cho những nơi trống trải của hồ nước rộng lớn này khiến nó không còn đơn điệu mà trở nên đẹp đẽ, đầy mê hoặc
"Chúng ta muốn đi lên ngọn núi kia sao
Mèo Tam Hoa ngẩng cao đầu nhìn dãy núi xa phía chân trời, đến nơi vắng người mới lên tiếng hỏi
"Đúng vậy
"Thật giống như lên trời
"Đúng vậy
"Hình như rất xa
"Tam Hoa nương nương muốn đi không
"Tam Hoa nương nương muốn đi cùng ngươi
"Được
Phong cảnh tuyệt mỹ, cộng thêm sự bầu bạn của mèo Tam Hoa, tâm trạng của Tống Du vô cùng thoải mái
Mỗi bước chân đều trở nên nhanh nhẹn hơn
Cách đó không xa, hắn thấy bên đường có một cái cây, trên cây có rất nhiều quả nhỏ màu xanh lá, liền mỉm cười với mèo Tam Hoa, nói:
"Tam Hoa nương nương nhìn xem, Thương Nhĩ Tử mà ngươi sợ nhất đã đến rồi
"Ở đây vậy
Mèo Tam Hoa ngẩng đầu nhìn, suýt chút nữa nhảy dựng lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.