Thần kỳ hơn là, trên núi lại có vô số tạc đá
Những tạc đá này bao phủ núi, đã không biết đã bao nhiêu năm, gió thổi cả ngày lẫn đêm, đã sớm bào mòn hình dạng, thậm chí ngay cả đường nét trên đá cũng đã bị bào mòn thành vân ngang, từ những đường ngang có độ sâu khác nhau này lộ ra những đường nét khác đầy cảm giác năm tháng
Có thể loáng thoáng phân biệt được, là hình người từng đứng, hoặc ngồi, hoặc bay lên trời, hoặc là hình người nhảy múa, xem ra có ý nghĩ khác
Có lẽ gió cũng là một đại sư tạc đá
Thôi Nam Khê vừa thưởng thức sự xúc động, vừa rướn cổ lên tìm khắp nơi, gửi hy vọng nếu mình rẽ vào góc cua góc quẹo, hoặc là leo lên thêm một tầng, là được thấy tiên nhân đứng ở trước mặt, mỉm cười nhìn mình
Ngay sau đó mời mình, uống rượu nói về chuyện trường sinh
Đáng tiếc là không thấy..
Có lẽ là do ta vô duyên
Thôi Nam Khê trong lòng tiếc nuối
Nhưng rất nhanh lại cảm thấy..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù chuyến này không tìm được tiên, có thể bò qua sợi dây sắt đã làm khó không biết bao nhiêu người, có thể làm quen cao nhân tu đạo như Tống tiên sinh, chuyến này cũng đã là không uổng
Vì vậy tâm tình lại thoải mái
..
Ba người cùng một mèo leo lên đỉnh núi Vân Đỉnh này, ngắm nhìn bốn phía, thấy không có ngọn núi nào cao hơn ngọn núi này
Phóng tầm mắt ra xa, chỉ có mây trắng cuồn cuộn như biển, thỉnh thoảng có vài ngọn núi cao nhô ra khỏi biển mây, cũng chỉ có một ngọn nhô ra, trở thành một hòn đảo trong biển mây, ngoài ra có còn bầu trời xanh và ánh nắng, ngay cả một đám mây cũng không thấy
"Tiên cảnh là đây chứ đâu
Thôi Nam Khê mở to hai mắt nhìn phía xa xa
Tầm nhìn rộng mở, tấm lòng cũng cởi mở, chỉ lo là chỗ ở của nhóm tu hành này cũng như vậy, bầu trời trong xanh thoáng đãng, biển mây mênh mông vô bờ bến, liếc mắt có thể thấy phía cuối của thế giới
Khoảng không trong vắt, rời xa trần tục
"Con đường này chúng ta đi vẫn khá thuận lợi, Thôi mỗ vốn tưởng phải đến chạng vạng tối chúng ta mới có thể leo đến đây, không ngờ là chưa đến nửa buổi chiều đã đến rồi
Thôi Nam Khê nói với Tống Du:
"Quả nhiên tâm trí thoải mái, bước đi cũng trở nên nhẹ nhàng
"Đến sớm thì càng tốt
Tống Du thuận miệng đáp qua loa
"Đáng tiếc trên con đường vẫn chưa gặp được thần tiên, xem ra Thôi mỗ ta không có duyên với thần tiên
Thôi Nam Khê nhìn xung quanh, lại cười:
"Nhưng có thể gặp được cao nhân tu đạo như tiên sinh, cũng thật quý giá
"Không dám nhận không dám nhận
"Chúng ta leo một mạch lên núi, chắc tiên sinh cũng đói rồi, Tư Nhạc mau lấy lương khô lại đây
Hộ vệ bên cạnh cũng lấy ra cái bọc
Trong gói có một số bánh hấp, còn có một số quả lê nhỏ, hình dáng hơi xấu xí
"Thôi mỗ ra ngoài cũng không mang theo nhiều đồ ngon, lúc mới ra cửa vợ ta lo lắng nên có làm một chút điểm tâm, nhưng mới đi được hai hôm ta đã ăn hết rồi, chỉ còn lại mấy quả lê này..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thôi Nam Khê vui vẻ nói:
"Do sáng sớm hôm qua lúc trèo lên núi chúng ta bắt gặp cây này ở vệ đường, không biết tiên sinh có thấy nó không
Ngài đừng thấy chúng vừa xấu vừa nhỏ không đẹp bằng lê cống Bình Châu, nhưng ăn vào vừa ngọt vừa thơm
Cái cây lê đó không có nhiều quả, mặc dù hơi ngại khi chúng ta đã hái gần hết, nhưng thật ra chúng ta rất thích nó, cũng có chừa lại cho những người đến sau
Tiên sinh chắc chắn phải ăn thử
"Chúng ta cũng mang lương khô
"Vậy thì..
đổi món chứ
"Cũng được
Tống Du nghe vậy mỉm cười:
"Thật ra chúng ta cũng hái mấy trái dại ven đường, không xem là chống đói, chỉ để đỡ thèm thôi
Chuyện này chẳng phải là duyên phận sao
Thế nên hắn cũng không từ chối nhiều, chỉ lấy ra màn thầu mà mình mang theo cùng hoa quả mà hắn hái được ra, chia cho Thôi Nam Khê và thị vệ tên Tư Nhạc cùng ăn
Mèo Tam Hoa thì ăn con cá khô mua ở bên hồ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cá khô được phơi nắng rất giòn, nó hết dùng răng bên trái lại đổi qua dùng răng phải nhai nhai miếng cá, lúc nhai phát ra tiếng rõ ràng, chỉ nghe tiếng cũng khiến tâm trạng con người trở nên khoan khoái
Những quả lê rừng do Thôi Nam Khê hái quả thực rất ngon, trông xấu xí nhưng vỏ rất mỏng, bên trong đầy cùi mọng nước, khi đưa vào miệng cũng không cần dùng lực, chỉ cần cắn nhẹ
Tuy quả sung của Tống Du có vẻ ngoài không đẹp mắt nhưng hương vị của nó cũng được xem là cực phẩm trong số các loại cây dại, có mùi vô cùng thơm thanh, mát mẻ, là cao lương mĩ vị bậc nhất
Khi leo lên đỉnh cao nhất, có vô số cảnh đẹp và món ngon miền núi, tự nhiên tâm tình sảng khoái, nỗi buồn sẽ vơi bớt
"Không biết tiên sinh dự định khi nào xuống núi
"Ta thì không vội
"Thôi mỗ cũng không vội
Thôi Nam Khê nói, hắn ta ngưng lại:
" Nhưng Thôi mỗ không có bản lĩnh như tiên sinh, ta cần phải xuống trước khi mặt trời lặn, mới có thể đi qua dây cáp, để tối muộn thì quá nguy hiểm..
"Vậy vẫn còn sớm
"Đúng vậy
Thôi Nam Khê mỉm cười:
"Hôm nay ta đã thấy đủ phong cảnh rồi
Nhìn thế giới rộng lớn phía xa, dường như vô tận, lại như thế vĩnh viễn, thực sự khiến người ta cảm thấy con người thật nhỏ bé, trăm năm thật ngắn ngủi