Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 384: Cũng Không Phải




Khi hắn về tới nhà, cửa lớn không đóng, hắn đi lên lầu hai, không thấy cô bé đâu cả, chỉ thấy mèo Tam Hoa, bàn cát đặt trên bàn sách đã bằng phẳng, cành liễu được đặt ở bên cạnh, đến hướng xoay của cành liễu cũng y hệt lúc ban đầu
Con mèo này cũng thật thông minh
"Tam Hoa nương nương không lén luyện chữ chứ
Đạo sĩ hỏi con mèo đang nằm híp mắt bên cạnh cửa sổ
"Ồ..
Con mèo há miệng ra ngáp mấy cái, nó duỗi dài cả bốn chân ra, bàn chân dính cát vàng mở ra như hoa nở, lúc này nó mới nhanh chóng quay đầu sang nhìn đạo sĩ
"Ông nói gì
"Xem ra Tam Hoa nương nương không luyện chữ ở nhà, với thiên phú của Tam Hoa nương nương, không luyện chữ đã rất giỏi rồi, hiện tại của không cần luyện nhiều
Đạo sĩ nói với mèo Tam Hoa, đồng thời ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh cửa sổ, nghĩ một lát rồi hỏi
"Tam Hoa nương nương vừa phải tu hành, vừa phải bắt chuột, vừa phải luyện chữ, chỉ sợ đã rất mệt rồi nhỉ
"Không mệt
"Không mệt à
"Không mệt
"Xem ra tinh lực của Tam Hoa nương nương thật sự nhiều không dùng hết
Tống Du gật đầu
"Vậy cũng tốt, học chữ xong, còn phải học toán mới được
Ta còn nói chắc chắn Tam Hoa nương nương đã mệt rồi, nếu như còn phải học toán nữa chỉ sợ không đáp ứng nổi, bây giờ nghĩ lại, ta vẫn là đã coi thường Tam Hoa nương nương rồi
Nếu đã như vậy, chỉ bằng hôm nay ta dạy Tam Hoa nương nương đếm số
"..
Mèo Tam Hoa vẫn giữ nguyên tư thế nằm, nó chỉ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn, một lúc sau nó mới mở miệng nói chuyện
"Ông đi ra ngoài đã bắt được ma rồi à
"Không phải bắt ma
"Bắt yêu quái
"Cũng không phải
Tống Du lắc đầu
"Chỉ là một bức tranh rất giống thật, dọa sợ người ta
"Vậy ông đã bắt được bức tranh đó chưa
"Ta chỉ dùng pháp thuật để ngăn chặn sinh cơ linh vận của bức tranh đó, tránh việc nữa đêm bức tranh đó nhìn chằm chằm người ta
Tống Du thành thật trả lời
"Đã kiếm được tiền rồi à
"Kiếm được rồi
"Kiếm được bao nhiêu tiền
"Hai lượng bạc
"Hai lượng bạc là bao nhiêu
"Năm cái hai lượng bạc sẽ bằng với số tiền ta kiếm được lúc bắt ma ở bờ sông đêm đó
"Ít quá
"Tuy nhiên cũng đã đủ để chúng ta tiêu trong một tháng
"Vậy rất nhiều
Mèo Tam Hoa nói tới đây bỗng nhiên lật người bò qua, giống như nghĩ ra điều gì đó
"Đúng rồi, lúc nãy, khi ông ra ngoài, có người tới nhà chúng ta, Tam Hoa nương nương biến thành người đi ra ngoài nói chuyện với hắn, hắn nói tới tìm chúng ta nhờ chúng ta giúp hắn đi bắt chuột ở một nơi nào đó
"Đi đâu bắt chuột
"Không biết ở đâu
"Người đó đâu
"Đi mất rồi
Mèo Tam Hoa đứng lên, ngẩng đầu lên nhìn hắn
"Tam Hoa nương nương nói chuyện với hắn, hắn lại không nói chuyện với Tam Hoa nương nương
Hắn hỏi ta ông đi đâu rồi, Tam Hoa nương nương nói ông đi ra ngoài bắt ma, hắn nói một lát nữa hắn sẽ lại tới, đợi ông về rồi hắn sẽ nói với ông
"Thì ra là vậy
Mặc dù mèo Tam Hoa nói chuyện không rõ ràng mấy, nhưng nó cũng để kể ra một lượt hết câu chuyện, Tống Du nghe xong không khỏi sờ đầu mèo Tam Hoa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Tam Hoa nương nương đã rất có trách nhiệm rồi
"Đúng vậy
"Người kia cũng có phần không đúng, tại sao hắn có thể bởi vì Tam Hoa nương nương còn nhỏ mà không nói cho Tam Hoa nương nương chứ
"Đúng vậy
"Ta ngủ trưa một lát
"Được
Đạo sĩ nằm xuống chiếc giường bên cạnh
Mèo Tam Hoa nhìn hắn, sau đó nó lại nhìn về chiếc bàn cát ở trên bàn sách, do dự hồi lâu mới nằm xuống
Mèo ngủ ở bên cửa sổ, đạo sĩ ngủ ở trên giường
Không biết đã qua bao lâu, có tiếng gõ cửa vang lên ở bên dưới
"Cốc cốc cốc..
Đạo sĩ mơ màng tỉnh dậy, hắn cảm thấy trên mặt mình có một lớp mồ hôi mỏng
Thì ra, hắn đã ngủ đến mức chảy cả mồ hôi
Hắn đứng lên, đưa mắt nhìn nhau với mèo Tam Hoa, cất bước đi xuống lầu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cửa ở dưới lầu vẫn đang mở, một người trung niên ăn mặc kiểu quản gia đang đứng ngoài cửa, mặc dù cửa đã mở nhưng hắn vẫn không đi vào, hắn chỉ đứng ở bên ngoài gõ vào khung cửa
Bên cạnh hắn còn có mấy tên gia đinh
Nhìn thấy đạo sĩ và con mèo đi xuống, hắn mới chắp tay lại
"Tiên sinh, hữu lễ
"Mời túc hạ nói
"Tại hạ họ Lưu, là quản gia của phủ thái uý
"Thất kính, thất kính
"Không dám, không dám, chỉ là nghe nói tiên sinh có một thần miêu tên là Tam Hoa nương nương, có thể bắt chuột giúp người khác, cho dù là loại chuột lợi hại đến bao nhiêu đi chăng nữa cũng đều có thể diệt trừ
Lưu quản gia nhìn về phía mèo Tam Hoa sau lưng Tống Du, hắn cũng bị dáng vẻ xinh đẹp của mèo Tam Hoa doạ cho một phen, lúc này hắn mới chuyển tầm mắt về phía đạo sĩ, mỉm cười ngân nga
"Chỉ là không ngờ tiên sinh vậy mà lại có bản lĩnh trừ tà diệt ma
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Bắt chuột là bản lĩnh của Tam Hoa nương nương, tại hạ phụ trách trừ tà diệt ma
Đạo sĩ nói với hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.