Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 394: Lão Giả




"Đi huyện nha tìm người của quân doanh lại đây
"Vâng
Thời gian dần dần trôi nhanh, từ sáng sớm đến giữa trưa
Phủ thái úy yên tĩnh, chỉ có tiếng ho khan của ông già
Lúc này một lão giả râu tóc bạc trắng, mặc quần áo sang trọng đang ngồi trên ghế thái sư, tay cầm gậy, phía sau có vài người hầu
Người quản gia trung niên vẫn luôn quỳ dưới đất trước mặt hắn, còn nam tử trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt thì ngồi bên cạnh
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước mặt hắn có một mảnh giấy, trên đó viết lại những gì đã xảy ra
Lão giả đã đọc đi đọc lại mảnh giấy mấy lần
Hắn cũng biết quan binh đã đến đó nhiều lần mà không ăn thua gì, việc này khiến hắn lo lắng hơn bội phần
"Khụ khụ khụ..
"Thái úy..
Lập tức có người lo lắng nhìn sang lão giả
"Không có gì đáng ngại
Có thần dược của đại sư, từ ngày hôm trước ta uống thuốc sau đó nằm nghỉ một ngày, hai ngày nay ta đã khỏe hơn rất nhiều, hiện tại có thể đi lại được
Lão giả vừa nói vừa liếc mắt nhìn quản gia đang quỳ bên dưới và nam tử trẻ tuổi ngồi cạnh không nghe được mọi người nói gì, ngay lập tức hắn dùng gậy đánh người nọ và nói:
"Thứ nghiệp chướng như ngươi, nên việc chưa tới việc xấu thì có thừa
Xem ngươi lại gây ra rắc rối gì đây
Nam tử ngẩng đầu lên, sắc mặt càng trở nên tái nhợt hơn
Hắn có thể thấy miệng lão giả mở ra khép lại với vẻ mặt giận dữ tột độ, nhưng lại không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào phát ra từ hắn
Sự im lặng đến tột cùng này khiến hắn sợ hãi
Lúc này, có người từ bên ngoài bước nhanh vào
"Thái úy
"Nói đi
"Quan sai và cấm quân lại đến đó lần nữa, đây đã là chuyến đi thứ ba nhưng kết quả vẫn như cũ, bọn hắn vừa bước vào liền có cảm giác như bị mê hoặc, lập tức đi ra và đi bộ thẳng trở lại huyện nha và đại doanh
"Khụ khụ..
Tụ Tiên Phủ đâu rồi
"Tại hạ vừa tới Tụ Tiên Phủ bẩm báo chuyện này, nhưng người trong Tụ Tiên Phủ nói sẽ xin phép chỉ thị của quốc sư trước
Người nói dừng lại, cúi đầu thấp hơn
"Nhưng sau khi quốc sư nghe xong liền ra lệnh cho tất cả mọi người không ai được phép đi ra ngoài, hơn nữa quốc sư còn nói chúng ta không nên đi tìm quan sai và cấm quân nữa, kẻo rước lấy thêm càng nhiều phiền toái
"Quốc sư thật sự đã nói như vậy sao
"Thật sự đã nói như vậy
"Thuật lại nguyên văn lời hắn nói cho ta nghe
"Nói, nói thái úy ngài đã không giáo dục con mình tốt nên hắn mới làm bậy bừa bãi trong thành
Và trở thành kẻ điếc coi như là..
Coi như là người ta khai ân, và bảo chúng ta nên tự nhận xui xẻo
Đừng tiếp tục làm phiền hắn nữa
"Hay cho ngươi Trường Nguyên Tử
Lại dám làm nhục ta thế này
Lão giả tức khắc bộc phát giận dử
Lão suy nghĩ một hồi, lại càng tức giận không kìm được, cầm gậy lên đánh nam tử bên cạnh, quản gia quỳ trên mặt đất sợ hãi đến mức không dám động đậy
Nhưng đây là con trai độc nhất của mình, sao lão có thể mặc kệ hắn được
Không lâu sau lại có người tiến vào bẩm báo, hắn nói huyện nha đã nhận được lệnh của quốc sư, không dám phái thêm người nữa
Gần như người nọ vừa dứt lời, lại có người tới báo cáo cấm quân cũng rơi vào tình cảnh tương tự
"Đồ khốn nạn
Lão giả tức giận đến mức thiếu chút nữa là ngã lăn quay ra chết luôn
Nhưng lão chỉ còn sống được vài ngày nữa, trong khi đứa con trai duy nhất của mình lại còn biến thành người điếc, làm sao có thể cam lòng được
"Đi mời Mục đại sư đến đây
"Vâng
Dần dần, giữa trưa lại về giữa buổi chiều
Người ngồi không nhúc nhích, người đứng cũng không dám cử động
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người quỳ trên mặt đất cảm thấy đầu gối không còn là của mình nữa nhưng vẫn không dám cử động
Dường như ngay cả không khí trong căn phòng này cũng bị trì trệ
Cho đến khi một vị đạo nhân trung niên bước tới gần từ bên ngoài
Lão giả lập tức đứng dậy chào đón
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Người này họ Mục, tên là Mục Thọ, ban đầu hắn học Đạo tại một đạo quán trên núi Lộc Minh, sau đó hắn xuống núi đi đến Trường Kinh
Ban đầu hắn ở cùng quốc sư tại Phụng Thiên Quan núi Lộc Minh thế là hắn đến nhờ cậy quốc sư
Không ngờ, tuy quốc sư thu nhận hắn, nhưng lại không trọng dụng hắn, hắn ở lại Tụ Tiên Phủ mấy năm, nhưng vì một số chuyện khiến quốc sư tức giận nên đã bị đá ra ngoài, và kể từ đó hắn đã sống lưu lạc nơi giang hồ
Người này có đạo hạnh cao thâm và rất giỏi về bùa chú
Sau khi đến Trường Kinh, đặc biệt là sau khi sống lưu lạc nơi giang hồ, hắn đã tiếp xúc với đủ loại đủ kiểu kỳ nhân trong giang hồ, đạo giáo của hắn lại càng tiến bộ hơn trước
Trước đây hắn đã từng dùng bùa chú để hãm hại một mệnh quan triều đình nhưng bị võ đức vệ tra xét được và suýt chút nữa bị bắt và chặt đầu, trong trường hợp khẩn cấp, chính lão giả đã cứu hắn và đương nhiên cũng trở thành người có ân cứu mạng với hắn
Lúc này đến, tất nhiên sẽ hành lễ ngay lập tức

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.