Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 481: Ngồi Xổm




Ngay cả mèo Tam Hoa đang ngồi xổm ở bên cạnh tựa như cũng cực kỳ có kiên nhẫn, nó ngồi ngay ngắn, đối diện với bọn họ, lúc Tống Du nói chuyện, nó sẽ nhìn Tống Du, lúc quan chủ nói chuyện, nó sẽ nhìn sang quan chủ, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn khiến các đạo sĩ khác nhìn vào cũng thấy kỳ lạ
"Trước kia, nông dân không có ruộng đất, mọi người không được ăn no, lại gặp phải thiên tai, rất nhiều người đã chết đói ở ven đường, bần đạo tới đây vào thời điểm đó
Lão quan chủ cố gắng nói tiếp
"Ngươi có biết một nơi tên là Chân Sơn ở Cạnh Châu không
"Biết
"Trước đây, bần đạo đã tu hành ở dưới chân núi Chân Sơn
"Nghe nói lúc trước, có lần nọ, rất nhiều người từ bên ngoài cùng tới đây
"Chính là lần đó..
"Tại hạ đã từng đi ngang qua Chân Sơn
"Nơi đấy trồng nhiều cây đào, có rất nhiều quả đào, ăn rất ngon, không biết bây giờ có còn nữa chăng..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Lúc tại hạ tới đấy đã là cuối thu, không có quả đào, hơn nữa cũng không đi tới Chân Sơn mà đi sang một hướng khác
Đạo sĩ thành thật trả lời
"Đáng tiếc chưa nhìn thấy được, nên không thể nói cho quan chủ
"Thật đáng tiếc
"Đúng vậy
"Bần đạo vẫn còn nhớ, lúc nhỏ, bần đạo thường đi lên núi hái đào ăn, thật sự rất ngọt
Năm nào cây đào phát triển tốt, không cần đi mua, cũng không cần ăn trộm, lúc đi ngang qua chỉ cần nói vài câu hay ho, chủ nhà cũng sẽ cho hái
Lão quan chủ liên tục lắc đầu, giọng nói kéo dài, gương mặt tràn ngập nỗi nhớ nhung quê cũ
"Đáng tiếc, tất cả mọi thứ ở đây đều rất tốt, chỉ không có cây đào
"Lúc tại hạ ở dưới núi, cũng khoảng vài chục năm trước, bách tính ở Cạnh Châu cũng nói rằng bọn họ rất hoài niệm
Tống Du nói
"Có lẽ tất cả mọi người đều đã trải qua tuổi thơ như vậy
"Ai mà không nhung nhớ chứ
Lão quan chủ nói xong thì ngừng lại, lại xoay đầu về phía hắn, nói chuyện liên miên, kể cho hắn về mấy chục dặm Đào Hoa Sơn ở dưới chân núi Chân Sơn ở Cạnh Châu, nơi đó, mùa hè hàng năm đều có quả đào, rồi lại kể quả đào ở đó nhiều bao nhiêu, ngọt bao nhiêu, lượng nước đào cũng rất nhiều
Lão quan chủ càng nói càng thấy hưng phấn, gương mặt đỏ lên, thỉnh thoảng lại bật cười mấy tiếng, để lộ hai chiếc răng còn sót lại
Nhưng sau khi nói xong, giống như kết thúc buổi thịnh yến, vẻ mặt lão quan chủ trở nên mất mác, thở dài lắc đầu
"Sớm biết như vậy, năm đó bần đạo nên mang theo vài cây đào vào đây, hoặc là mang theo vài hạt đào đi vào cũng được..
"Năm đấy nào nghĩ tới được điều này
"Đúng vậy..
Lão quan chủ lắc đầu
"Bần đạo vẫn còn nhớ, năm đó là năm Xương Nguyên thứ chín
"Năm Xương Nguyên thứ chín có thiên tai nghiêm trọng
"Bên ngoài đã trôi qua bao lâu rồi
"Nếu là năm Xương Nguyên thứ chín..
Tống Du ngừng lại một lát, suy nghĩ tính toán, sau đó mới trả lời
"Nếu như không tính nhầm, đã cách hiện tại 55 năm rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Năm đó bần đạo 26 tuổi..
"Bây giờ đáng lẽ là 81 tuổi
"Đã 81 tuổi rồi
Lão quan chủ ngẩng mặt lên nhìn trời, cảm thán không thôi
"Quan chủ tuổi thọ
"Tuổi thọ gì chứ, không chiến tranh, không phải chịu đói, không chịu mệt, chỉ cần có thể lớn lên, đa phần mọi người đều có thể sống được lâu
Lão quan chủ nói xong, bất đắc dĩ thở dài, ngoảnh đầu sang nhìn mấy đồ đệ bên cạnh mình, tiếp tục nói
"Không cần ngồi ở đây nữa, đi làm chút đồ ăn chiêu đãi thật tốt vị đạo hữu này, đi hết đi, đi hết đi..
Mấy vị đạo sĩ trung niên lập tức rời đi
Có người đi hái rau, có người đi lấy thịt láy cá, có người nhóm lửa nấu nước, ai nấy đều bận rộn chuyện của mình
Lúc này, lão quan chủ mới xích lại gần Tống Du, hỏi tiếp
"Có phải đạo hữu đã gặp một người họ Đậu rồi mới tới đây
"Đúng vậy
"Đạo hữu tới đây bằng cách nào
"Cũng nhờ có duyên
"Có thể vào đây đương nhiên là có duyên..
"Quan chủ vào đây như thế nào
"Bần đạo vào đây như thế nào..
Lão quan chủ quay đầu nhìn ngọn núi ở phía sau, híp mắt lại, giống như tìm kiếm thật lâu trong hồi ức, lúc này mới cảm thán nói
"Năm đó, chúng ta cực kỳ đói, đi khắp nơi tìm đường sống, gặp được một người suýt chút nữa thì bị người khác bắt đi róc thịt ăn, sau khi chúng ta cứu được người đó, hắn đi theo chúng ta một thời gian, bỗng nhiên có một ngày, hắn nói với chúng ta, nếu muốn tìm đường sống có thể đi theo hắn
Chúng ta chỉ cách cái chết một hơi thở, rất nhiều người đều tin tưởng hắn, những ai tin tưởng đều đi theo hắn
Đó là một buổi tối, không thể nhìn thấy gì cả, chỉ biết đi theo người đó, đi mãi, đi mãi, cuối cùng đi tới nơi này
"Cũng là có duyên
"Tuy nhiên, lúc rời đi, hắn nói với chúng ta rằng không được kể chuyện này cho bất cứ người nào, những năm nay, bần đạo chưa từng kể chuyện này cho bất cứ ai
Lão quan chủ nói xong, dặn dò hắn
"Đạo hữu cũng chớ kể lại cho người khác, tránh cho thần tiên trên núi biết được, trách tội đạo hữu
"Trên núi có thần tiên ư
Tống Du quay đầu nhìn lên đỉnh núi, lộ ra ý cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.