"Cây đào
"Cây đào
Lão quan chủ nâng một cánh tay lên, chỉ về phía trước, lão quan chủ không nhịn được thốt lên, cả cánh tay cũng trở nên run rẩy
Chỉ thấy cây đào này cành lá sum suê, thân cây còn thô hơn bắp đùi, màu sắc hầu như đen nhánh
Trên thân chính có cành lớn, trên cành lớn lại có rất nhiều cành nhỏ, trên cành lại có rất nhiều quả đào có kích thước không nhỏ hơn cái chén, màu đỏ tươi ấy thật sự làm say lòng người
Các đạo sĩ trung niên ở bên cạnh cũng kinh ngạc không thôi
Nói trắng ra, đây chẳng qua cũng chỉ là một thế giới nhỏ ở trong tranh, Ranh giới của nơi này có lẽ còn chưa bằng một phần mười của một huyện thành, những đạo sĩ này đều là những người được sinh ra ở trong này, trước giờ luôn sống ở đây, mặc dù bọn họ đã tu hành ở đạo quan, thường nghe lão quan chủ kể về những đạo kinh ảo diệu và đạo pháp thần kỳ, thế nhưng bọn họ chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, lão quan chủ kể cũng không hay, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ xem đó như những câu chuyện xưa thú vị
Bây giờ, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy pháp thuật
Một đạo sĩ tới từ thế giới bên ngoài nâng bút vẽ tranh trên bức tường trắng, sau khi vẽ xong, hắn thổi một luồng khí, cái cây trong bức tranh liền trở thành cây thật, những quả đào trên cây cũng rất mê hoặc lòng người, thấp thoáng còn có thể ngửi được mùi quả đào thơm ngát
Bọn họ sao có thể không ngạc nhiên cho được
"Bêu xấu rồi
Đạo sĩ quay người lại, trả cây bút bằng hay tay, nói
"Được lão quan chủ chiêu đãi thức ăn, tại hạ không có thứ gì có thể báo đáp, đúng lúc mấy tháng nay, tại hạ đã có rất nhiều cảm ngộ, cũng có được một số bản lĩnh mới, bèn sử dụng nó để mời quan chủ nếm thử hương vị quả đào của thế giới bên ngoài, coi như hoàn trả lòng chiêu đãi của quan chủ
Chỉ là cây đào ở trong tranh là cây đào ở thôn Đào Hoa ở ngoại thành Trường Kinh, không biết có thơm ngọt bằng quả đào ở Cạnh Châu hay không
"Có thể..
có thể ăn ư
"Đương nhiên có thể
Nói xong, Tống Dư đưa tay lên, cầm lấy một quả đào ở trên cây, nhẹ nhàng kéo ra
"Phù..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cành cây khẽ lay động, quả đào đã bị hái xuống
Tống Du vô cùng tuỳ ý, hắn lau quả đào trên quần áo của mình, sau đó dùng hai tay dâng quả đào lên cho quan chủ
Lão quan chủ cũng duỗi hay cánh tay gầy như que củi ra, run rẩy nhận lấy quả đào, cảm nhận sự mềm mại và nặng trĩu của nó, sau đó đặt ở trước mặt nhìn cho thật kỹ
Chính là hương đào ngào ngạt đã ngửi thấy lúc trước
Lão quan chủ cắn một miếng đào
Lớp vỏ đào được cắn ra rất nhẹ nhàng, bên trong là phần thịt tựa như đã mềm nát, cho dù là hàm răng của lão quan chủ cũng không cần phí sức đã cắn được quả đào, nước đào và hương thơm lập tức toả ra ngào ngạt
Cắn một miếng đào, phần thịt quả như thể sắp kéo thành sợi, nước đào chảy xuống dưới cằm
Lúc này, thật không thể nói nên lời
Lão quan chủ khẽ híp mắt lại, lệ tuôn trào khóe mắt, lão quan chủ vừa nhai, vừa liên tục gật đầu, sau đó nhìn sang đạo sĩ trẻ tuổi bên cạnh, dù không nói lời nào nhưng ý nghĩa trong đó còn hơn cả mở miệng nói chuyện
Tất cả đều được viết lên trên gương mặt đầy nếp nhăn kia
Tống Du thấy vậy cũng chỉ lộ ra ý cười, hắn lại hái thêm vài quả đào từ trên cây xuống, đưa cho các vị đạo sĩ đang ngạc nhiên ở bên cạnh
Các đạo sĩ vội vàng khom lưng, nâng hai tay lên nhận lấy, đặt quả đào trước mặt xem xét tỉ mỉ
Bọn họ trước giờ chưa từng nhìn thấy loại quả này
Mùi thơm của nó thế mà lại mê người đến vậy
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thỉnh thoảng lại nhìn sang sư phụ nhà mình đang nước mắt chảy ròng ròng bên kia, cuối cùng có người không nhịn được cầm quả đào lên, cũng xoa vài cái vào quần áo, rồi cắn thử một miếng
"Ồ
Ánh mắt vị đạo sĩ nọ sáng lên, liên tục gật đầu
Không cần nhiều lời, những người bên cạnh thấy vậy đều thi nhau bắt chước làm theo
Đạo sĩ bật cười nhìn bọn họ, một hồi lâu sau, hắn mới lên tiếng
"Các vị đạo trưởng không cần vội vàng, cây đào này có tổng cộng 180 quả, thiết nghĩ cho dù các đạo trưởng có ăn no nê cũng ăn không hết
"..
Các đạo sĩ trung niên đều dừng bước nhìn sang hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
" Tại hạ ở đây đã được vài ngày, mấy ngày này, tại hạ chẳng tốn lấy một văn tiền nào, đã vậy ngày nào cũng được ở trong căn phòng tốt nhất, ăn những món ăn ngon nhất, may mà có bách tính ở dưới núi và các vị đạo trưởng nhiệt tình chiêu đãi
Tại hạ quả thực không biết nên làm gì để báo đáp mọi người
Đạo sĩ ngưng lại một lát rồi nói tiếp
"Trừ lão quan chủ ra, hai ngày trước cũng có một bách tính tới từ Cạnh Châu 20 năm trước nghe tin nên tới tìm tại hạ, mới tại hạ tới nhà, rộng lượng chiêu đãi, trò chuyện tâm tình, lúc nhắc tới quả đảo ở quê cũ, người đó cũng có nhiều tiếc nuối
Còn có những bách tính ở dưới núi khác, bọn họ chưa từng tới Cạnh Châu, thiết nghĩ cũng chưa bao giờ được ăn đào ở Cạnh Châu