Lại gần thì phát hiện ra là một gã ăn mặc mặc rách nát khốn khổ, để râu dài, tóc xám xịt, núp ở cửa nhà mình, không nhúc nhích
"Meo meo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tam Hoa quay đầu nhìn đạo sĩ
"Ừ
Tống Du gật gật đầu, tỏ vẻ mình cũng thấy
Lập tức họ nhanh chóng lại gần, đạo sĩ khom lưng chăm chú nhìn, con mèo cũng cũng kề sát vào, cảnh giác nhìn người kia
Người này thật ra còn sống, chỉ là cũng rất suy yếu
Có thể là do hắn nghèo rớt mùng tơi, đi tới nơi này, cửa khác đều là cửa hàng, chủ tiệm không cho phép hắn ở cửa ngủ, vừa vặn tìm thấy cửa tiệm của Tống Du và Tam Hoa nương nương cửa tiệm đóng cửa vì ra ngoài, vì vậy hắn liền ở lại chỗ này
"Đạo hữu..
Tống Du đẩy đẩy hắn, hô hai tiếng
Đạo sĩ nghèo túng mơ mơ màng màng mở mắt, quay đầu nhìn hắn, bị dọa nhảy dựng lên
Tống Du lúc này mới phát hiện, người này còn có chút quen thuộc
..
Đạo sĩ trung niên gian nan bò dậy, để lộ một thẻ chữ "Giải" ở dưới chiếc đệm tránh rét dưới người hắn, hắn nhìn Tống Du một cái, lập tức gật đầu, liên tục nói
"Đi giờ đây, đi giờ đây..
Hắn cố tình vòng tới vòng lui, mới đi được hai bước, chợt nghe thấy giọng nói của đạo sĩ trẻ tuổi truyền tới ở phía sau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Trường Kinh rộng lớn, đêm lạnh dài dằng dặc, đạo huynh lại đi đâu
Đạo sĩ trung niên dừng bước, ngoảnh đầu lại xem
Tống Du cũng nhìn hắn, thấy cơ thể gầy yếu của hắn, bất đắc dĩ nói
"Gặp gỡ chính là có duyên, mời đạo huynh vào trong nhà uống một ly nước nóng, ăn chút gì đó làm ấm cơ thể rồi hẳn đi
"..
Đạo sĩ trung niên ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của hắn, khóe miệng ngập ngừng một hồi, cuối cùng chắp tay thi lễ
"Đa tạ đạo hữu..
Tống Du mở cửa ra, lập tức đi vào nhà
Mèo Tam Hoa cũng đi theo hắn đi vào trong cửa
Đạo sĩ trung niên đi theo phía sau, sau khi phát hiện Tống Du cũng là một đạo sĩ, lúc này hắn mới nhẹ nhõm không ít
"Mời ngồi
Tống Du đặt hành lý xuống, nói với hắn
"Đạo huynh chờ một lát, tại hạ lên lầu lấy bếp lò xuống, nấu vài món cho đạo huynh
Chợt thấy đạo sĩ trung niên nhìn về phía ngựa Tảo Hồng
"Ngựa của tại hạ rất có linh tính, không cần dây cương, cũng chắc chắn không làm con người bị thương, mong đạo huynh yên tâm
Nói xong, Tống Du bèn đi lên lầu
Chỉ còn lại đạo sĩ trung niên mất tự nhiên ngồi đó, thỉnh thoảng run lấy mấy cái vì lạnh và mèo Tam Hoa đang ngồi dưới đất mắt to mắt nhỏ nhìn nhau
Tống Du lên lầu nhóm lửa bếp lò, sau đó mang xuống dưới để đạo sĩ trung niên sưởi ấm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Sau đó, hắn lập tức vào nhà bếp nấu một nồi cháo, hắn còn lâý trứng muối tự mình làm mấy ngày trước từ trong giỏ ra, hắn mở ra xem, thấy trứng muối đã chín, bèn lấy một quả ra để làm thức ăn
Lúc này, trời ở Trường Kinh đã tối
Tống Du thắp đèn dầu lên, chiếu sáng khung cảnh ở trong phòng
Trên bàn chỉ có vài món ăn đơn giản, một bát cháo, một dĩa đồ chua, còn có hai quả trứng muối đã lột vỏ
Đạo sĩ trẻ tuổi và đạo sĩ trung niên ngồi đối diện nhau, con mèo ngồi ở chiếc ghế đẩu bên cạnh đạo sĩ trẻ tuổi, sau lưng là ngựa Tảo Hồng đang đứng yên tĩnh
"Mời đạo huynh dùng
"Đạo hữu..
"Trên đường chúng ta trở về, ăn một chén bánh canh
"Ta..
cái này..
"Chỉ là có duyên, chớ nên nhiều lời
Giọng của của Tống Du rất dịu dàng
"Ăn đi
"Đa tạ
Lúc này, đạo sĩ trung niên mới cầm đũa lên
Tống Du ngồi ở một bên nhìn hắn, sợ hắn ăn quá vội, nhẹ giọng nói chuyện với hắn
"Đạo hữu đã bao lâu không ăn cơm rồi
"Không giấu đạo hữu, đã ba ngày rồi
"Đạo huynh thật sự là đạo sĩ à
"..
Đạo sĩ trung niên yên lặng một lát, lúc này mới ngừng đũa
"Không giấu đạo hữu, bần đạo không phải đạo sĩ thật, chỉ là đọc một cuốn sách, mặc bồ đồ này lên người, đi ra đường đoán mệnh kiếm tiền
"Không sao, tại hạ cũng là đạo sĩ giả
Tống Du cười nói
"Ăn từ từ thôi, sau khi đói lâu ngày, không nên ăn quá nhanh
"Đa tạ đạo hữu
Đạo sĩ trung niên lại cầm đũa lên
"Nhớ lại năm đầu tiên gặp gỡ, đạo huynh vẫn đang đoán mệnh ở trên đường, tại sao lại rơi vào cảnh này
"Điều này..
"Có lẽ đạo huynh đã quên, nhưng tại hạ vẫn còn nhớ
Tống Du cười nói
"Năm đó, đạo huynh bói quẻ ở ven đường, tại hạ không mặc đạo bào, đạo huynh muốn đoán mệnh cho tại hạ, tại hạ nói mình cũng là một đạo sĩ
Lúc đầu, đạo huynh còn cho rằng tại hạ đang lừa gạt đạo huynh
"À..
Lúc này, đạo sĩ trung niên dường như mới nhớ ra
"Vậy mà lại là ngươi
"Thật có duyên
"Haizz..
Đạo sĩ trung niên thở dài một hơi
"Nói ra cũng rất dài..
"Đạo huynh từ từ nói
"Bần đạo vốn là người phương Bắc, chẳng biết tại sao lại không thể làm ruộng, ăn không đủ no
Sau này, chiến tranh lại xảy ra, tất cả yêu ma quỷ quái đều đi ra, không tìm được đường sống, ai cũng đều không tìm được đường sống cả
Nói tới đây, đạo sĩ trung niên có vài phần bi thương