May mắn thay, hắn có thể đi theo một con đường chính
Dọc theo đường chính đi qua không biết bao nhiêu ngọn núi, lại tiếp tục vượt qua hai cây cầu, đi bộ từ sáng đến chiều, cuối cùng cũng thấy huyện Tư Viễn
Nhân lúc trời còn tối hắn tranh thủ tìm một lữ quán trong huyện để nghỉ ngơi, sau đó hỏi khắp huyện thành nhỏ hướng đi đến Tân Trang, tìm núi Đại Bàng ra sao, rồi khởi hành vào sáng sớm hôm sau
Con đường dài hàng chục dặm, hắn ngồi qua ba năm gian gác lầu, dừng chân tại hơn mười ngôi nhà khói
Tân Trang là một nơi tuyệt đẹp
Phía sau là hàng ngàn ngọn núi cao, mây trắng thăm thẳm, dòng sông nhỏ trong thôn quanh co uốn khúc, nước chảy róc rách, những ngôi nhà xen kẽ nhau mờ ảo giữa làn sương mù dày đặc, đến khi vượt qua núi, đập vào mắt là khung cảnh đẹp như tranh vẽ
Đây hẳn là nơi ở của kỳ nhân
Lại hỏi người trong thôn một chốc, rồi đi đến cuối thôn
"Xa thật nhỉ
Tống Du không khỏi buông lời cảm thán
Ở thời đại này đi thăm bạn bè người thân thật khó, chẳng trách người xưa có thể để lại nhiều bài thơ ly biệt xuất sắc đến vậy
Nghe được Tam Hoa Miêu ở phía sau học theo hắn nhỏ giọng phát biểu cảm nghĩ, như thể nó cũng cảm nhận được cảnh núi dài sông xa, Tống Du không khỏi quay đầu lại, lớn tiếng hỏi:
"Nơi xa nhất ngươi đã đi qua nơi nào thế
"Là đến thắp hương cho người trong nhà
"Vậy cũng không xa mấy nhỉ
"Không xa như nơi này
"Nếu chúng ta có một con la và một con ngựa thì tốt biết mấy
"Có một con la và một con ngựa thì tốt quá
Trong mắt Tam Hoa Miêu cũng ánh lên đôi phần khao khát
"Chúng ta đến nơi rồi
Tống Du dừng bước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tam Hoa Miêu ngẩng đầu nhìn theo hắn
Trước mặt là một gian nhà tre, bè tre làm tường, cỏ tranh làm mái, hàng rào tre làm sân, trong sân có mấy con gà đang mổ
Tống Du nhẹ nhàng gõ cửa, có Đồng Nhi tới mở cửa ngay
"Tiên sinh tìm ai
"Tại hạ họ Tống, tên Du, tự là Mộng Lai
Ta là một một sơn nhân ở huyện Linh Tuyền
Ta tới đây để thăm hỏi Khổng Đại Sư, không biết đại sư có nhà hay không
"Tiên sinh là bạn quen biết cũ của sư phụ nhà ta phải không
Đồng Nhi cẩn thận đánh giá Tống Du, cau mày, cảm thấy có gì đó không đúng
"Hay là vì ngưỡng mộ mà đến đây tìm mua tượng gỗ
"Vì ngưỡng mộ mà đến
"Ngươi tới không đúng lúc rồi, sư phụ của ta không có ở nhà
"Hả
Đến không đúng lúc đúng dịp gì cả
Tống Du dừng một chút, sau đó lại cung kính cúi đầu:
"Không biết đại sư đi đâu, bao lâu thì về
"Sư phụ đi đốn cây, ta chỉ biết hắn đang ở trong ngọn núi này, nhưng cũng không biết cụ thể là ở đâu
Đồng Nhi ngẩng đầu nhìn về phía sau Tống Du
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Hẳn sẽ về trước khi trời tối
Tống Du không khỏi quay người lại, nhìn theo ánh mắt đứa nhỏ
Mây trắng thăm thẳm, làm sao biết hắn đi về đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Đa tạ
Tống Du chắp tay nói lời cám ơn với Đồng Nhi, thấy nó quay người trở vào nhà, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn quyết định dẫn Tam Hoa Miêu lên ngọn núi lớn kia
Hắn muốn đi xuyên qua đường hoa, đi thẳng đến vực sâu của mây trắng
Ngọn núi này tuy nguy nga hùng vĩ nhưng lại trải dài thành một dải, đỉnh núi ẩn sâu trong mây mù, bây giờ chỉ có thể thấy sườn núi, mây mù biến đổi vô tận theo gió, thậm chí nếu có ai đó nói có các vị thế nhân và thần tiên nào ẩn cư trong đó sợ rằng cũng sẽ có người tin tưởng
Mà hai bóng người một lớn một nhỏ nhanh chóng trở thành hai cái chấm nhỏ không đáng kể khi đứng trước ngọn núi khổng lồ này
Đường núi khó đi, có người tiều phu hát vang tạo thành những tiếng vang vọng khắp núi mãi không dứt, cũng có tiếng chim hót, giọng hót linh hoạt lại kỳ ảo, như muốn thanh lọc tâm hồn người
Tống Du đi dọc theo con đường đốn củi lên núi, chưa phát giác mình đã ở trong mây mù, lúc này tầm nhìn của hắn đã bị cản trở nên không thấy gì ở cách đó mấy trượng
Thậm chí nếu có động vật hoang dã ở cách đó không xa không có tiếng động thì cũng chẳng khác nào yêu ma
Đợi đến khi tầng tầng lớp lớp sương trắng trước mặt dần dần chuyển sang xanh nhạt trước ánh sáng mặt trời, Tống Du biết mình sắp đi xuyên qua những tầng mây
Vì thế hắn bước nhanh hơn mấy bước, quả nhiên trước mắt là một không gian sáng ngời
Bầu trời là một màu xanh trong trẻo, giống như một tấm màn hình bán nguyệt, phía sau là biển mây cuồn cuộn, sóng biển từng tầng từng lớp
Mặt trời buổi chiều treo nghiêng nơi đường chân trời, chói đến mức không thể nhìn thẳng, hắn chỉ biết đó là một vầng hào quang đang tỏa ra ánh sáng thánh khiết vô cùng
Tam Hoa Miêu thấy thì trợn tròn mắt kinh ngạc, Tống Du cũng dừng lại hồi lâu
Đáng tiếc, đáng tiếc, Tống Du hỏi vị tiều phu trong núi, lại hỏi muông thú chung quanh, nhưng ngoại trừ phong cảnh hữu tình hiện cả trước mắt, hắn cũng không gặp được vị Khổng Đại Sư với sở trường điêu khắc gỗ