Lúc này, Khổng đại sư đã hiểu rõ..
Vị khách này không giống những danh nhân danh sĩ thường đến chỗ hắn mua tượng điêu khắc gỗ, những người kia tìm đến hắn với tâm thái bái phỏng kỳ nhân, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của riêng mình, mở mang tầm mắt về những quan lại quyền quý
Vị khách này rất không bình thường
Khổng đại sư rất khách sáo, thái độ của hắn cũng trở nên cung kính hơn
"Tiên sinh đã lên núi từ sáng sớm, đến chạng vạng mới quay về, đường núi khó đi, không biết giữa đường tiên sinh đã ăn cơm chưa
"Giữa đường đi, ta gặp được một con Sơn Hầu hoang dã, bèn mặt dày mặt dặn nhờ nó dẫn đường, cũng đã hái vài quả dại để ăn, hương vị không tệ
Tống Du cũng rất cung kính và khách khí, hắn chắp tay trả lời Khổng đại sư, chẳng qua hôm nay hắn không sử dụng lễ nghi phiền phức đang lưu hành ở thế đạo này, mà dùng lễ nghi cung kính với bậc cao nhân
Vừa bước vào phòng, hắn liền xem xét xung quanh
Chỉ thấy trong phòng chất đầy thành phẩm và bán thành phẩm tượng điêu khắc gỗ, mỗi bức tượng gỗ đều sinh động như thật, thậm chí có những món còn chưa khắc con mắt xong mà đã vô cùng sinh động, giống như chỉ cần không chú ý tới, chúng liền tự mình chạy đi, thật khó có thể tưởng tượng được nếu khắc đôi mắt lên trông chúng sẽ như thế nào
"Đông Dương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Sư phụ
"Đi giết gà
"Vâng
Đứa bé ngoan ngoãn xoay người rời đi
Lúc này, Khổng đại sư mới nói với Tống Du và mèo Tam Hoa: "Trời đã không còn sớm, hai vị khách nhân không thể về lại thành, chi bằng ở lại chỗ của lão hủ ăn một bữa cơm
Hôm nay ta may mắn nhặt được một ít nấm trên núi, hầm con gà mái xong, vị thơm ngon thấm đượm đến cả đầu lưỡi, sau khi ăn xong, khách nhân có thể ngủ lại chỗ của lão hủ
"Đa tạ Khổng Đãi Chiếu đại sư
"Ta không đảm đương nổi hai chữ đại sư này, không đảm đương nổi, lão hủ không dám nhận
"Đa tạ Khổng Đãi Chiếu
"Đây đều là chuyện theo lý nên làm
Bên ngoài, tiếng kêu của gà mái và tiếng vỗ cánh phành phạch vang lên, rất nhanh sau đó những âm thanh này đã ngừng lại
Lúc canh gà được hầm xong, trong nhà cũng đã lên đèn
Mỹ thực của năm nay hiển nhiên không thể so sánh được với kiếp trước, thế nhưng cũng có một vài trường hợp hiếm hoi, dù trải qua hàng ngàn năm, một số công thức nấu ăn hầu như vẫn chẳng hề thay đổi, có vài món ăn dù có là vài ngàn năm sau cũng không thể so sánh được với thời điểm hiện tại
Ví dụ như nồi canh gà này, chỉ đơn giản là vài lát gừng, miếng thịt gà và chút nấm, sau đó chỉ cần cho vào ít muối, ngoài ra không cần bỏ thêm bất cứ gia vị nào, ngàn năm trước món ăn này được chế biến như thế, ngàn năm sau cũng vẫn như vậy
Nấm dại vô cùng tươi ngon, mỗi loại nấm lại có hương vị không giống nhau, vị tươi ngon công nghiệp do người đời sau chế tạo ra không cách nào thay thế được
Lúc ở quan đạo, Tống Du cũng thường lên núi hái nấm ăn, lúc đó, trong nồi có cả trúc tôn, tùng nhung, kiến thủ thanh, lão nhân đầu và gà du hoàng..
Khi nấu lên, nước canh ga đặc quánh lại thành màu vàng dày đặc, hai loại tươi ngon trộn lẫn với nhau, chỉ cần húp một miếng, quả nhiên thơm ngon đến tận đầu lưỡi
Đây là món ăn đặc sản tươi ngon của miền núi, không gì có thể thay thế được
Rất khó để miêu tả thành lời về hương vị thơm ngon của nó, đồng thời món ăn này cũng là đạo tiếp khách cao cấp nhất ở vùng sơn dã
Tống Du không nhớ nổi mình đã ăn mấy chén canh, hắn chỉ biết hắn ăn tới mức trong dạ dày toàn là nước, một nồi canh gà đầy ắp giờ đã cạn thấy đáy, họ ăn rất nhiều nấm, ngược lại chỉ ăn rất ít thịt gà
Tam Hoa nương nương lại ăn rất nhiều thịt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nó có vài chỗ không thể giải thích được, tại sao những nhân loại này chỉ húp nước canh mà không ăn thịt, nhưng nó lại không dám hỏi, chỉ sợ nói xong sẽ khiến họ suy nghĩ thông suốt
Đêm nay trời có sao, ngọn đèn dầu lay động
Các khách nhân đã ăn uống no nê, trong lòng Khổng đại sư cũng rất khoan khoái, thấy đứa bé đã lau dọn chiếc bàn sạch sẽ, hắn mới hỏi Tống Du
"Tiên sinh tới từ huyện Linh Tuyền à
"Tại hạ tới từ Dật Đô
"Tại sao lại tới từ Dật Đô
"Đãi Chiếu có điều không biết
Tại hạ xuất thân từ Phục Long Quan, Âm Dương Sơn, huyện Linh Tuyền, trong quan có truyền thống mỗi đời đệ tử đều phải xuống núi du lịch, ngắn thì ba tới năm năm, dài thì vài chục năm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tống Du đáp lại
"Bởi vì tại hạ tu hành ở trên núi từ nhỏ tới lớn, hiểu biết chuyện thế gian còn hạn hẹp, sư phụ bèn ra lệnh ta xuống núi du lịch để quan sát thế gian, thời hạn là hai mươi năm
Bây giờ vừa mới đi tới Dật Đô
"Là như vậy à..
Khổng tiên sinh gật đầu, trong mắt dường như có điều suy nghĩ
Lần này sợ là đã gặp được cao nhân lánh đời chân chính