"Ngươi, tên đạo sĩ kia..
Lá gan của tiểu đạo sĩ lớn tuổi hơn không nhỏ, hắn cả gan định chất vấn đạo sĩ đang đứng ở cửa ra vào kia, chỉ thấy ánh lửa chiếu sáng cả khoảng trời, đốm lửa bay khắp nơi, gió lửa thoáng qua tóc và vạt áo của đạo sĩ, nhưng không làm tổn thương tới hắn chút nào
Thế nhưng tượng thần trong thần điện ở sau lưng hắn đã bị đốt cháy cho sập xuống, khắp mọi nơi đều giống như vậy
Lời của tiểu đạo sĩ nghẹn lại ở cổ
"Sao thế
Đạo sĩ trẻ tuổi cất giọng hỏi
"Ngươi, ngươi, ngươi..
Lúc này, tiểu đạo sĩ mới kịp phản ứng
"Chúng có ý tốt cho ngươi đi vào, chúng ta đều là người tu đạo, ta, Lôi Thanh Quan chúng ta có thù oán gì với ngươi, tại sao ngươi lại phóng hỏa đốt đạo quan của chúng ta
"Hai vị có biết, sự phụ của hai vị vì tu hành của bản thân mà coi mạng người như cỏ rác không
"Sao có thể chứ
Tiểu đạo sĩ nhỏ tuổi hơn lập tức trợn tròn mắt
"Sư phụ ta đã tu hành ở nơi này nhiều năm, giúp đỡ không biết bao nhiêu dân chúng ở dưới núi, sao có thể làm chuyện độc ác như vậy được
"Chắc chắc không thể
Đạo môn mà chúng ta lĩnh hội là đạo môn kinh điển, chúng ta cũng thờ phụng Lôi Bộ Chính Thần, pháp thuật và tu hành của sư phụ cũng do tu hành tự nhiên mà có được, nào có chuyện vì tu hành mà coi mạng người như cỏ rác
"Không chỉ coi mạng người như cỏ rác, mà còn sắp đặt tinh vi, khiến cho người ta oán hận mà chết
"Ngươi chớ nói bậy
"Mặc dù sư phụ ta thu không ít tiền, nhưng cũng bởi vì thanh tịnh
Những năm nay, người xuống núi giúp dân chúng trừ ta diệt ma ít nhất cũng 10 lần, sao có thể là kẻ ác như ngươi nói được
Mặc dù hai người sợ hãi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Tống Du
Tống Du mắt đối mắt với họ, ngay sau đó, hắn mới khẽ mỉm cười nói
"Là như vậy
Nói xong, hắn cất bước đi lên trước, ra khỏi thần điện
Con mèo ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn, thấy vậy, nó cũng vội vàng đi theo sau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Trong quan có lẽ cũng có một ít tiền tài, hai vị tự giữ lấy một ít, sau đó hãy rời khỏi nơi này, những thứ không nên lấy thì chớ lấy đi
Một người một mèo lướt qua người hai tiểu đạo sĩ, đi vào trong sân
"Ầm
Ngọn lửa trong thần điện bùng lên dữ dội, dường như sắp lao ra bên ngoài
Nhất thời, cả thần điện chìm trong ngọn lửa, chỉ thấy hơi nóng ập tới, chiếu sáng đến mức lóa mắt, chiếu sáng cả ngọn núi trong đêm khuya
..
Ngay sau đó, phía sau đạo quan
Một đạo sĩ trung niên mặc đạo bào sạch sẽ té rạp xuống mặt đất, gương mặt của hắn trắng bệch, hơi thở mong manh, đến đôi mắt cũng nhắm lại, nếu không phải lồng ngực còn hơi phập phồng, trông hắn chẳng khác nào đã chết
Bàn tay phải của hắn đã bị cắt từ phần cổ tay, vẫn đang không ngừng chảy máu
Một kiếm khách đang cầm kiếm đứng ở bên cạnh hắn, phần y phục trên lưng của kiếm khách đã bị rách một mảng, máu tươi nhuộm đỏ một vùng
Cách đó không xa là một con ngựa Tảo Hồng đang ăn cỏ
Con ngựa ô thì thành thực đứng ở sau lưng chủ nhân mình
Tống Du đi tới, nhìn sang hông của kiếm khách
"Túc hạ bị thương ư
"Chút vết thương nhỏ
Kiếm khách lạnh nhạt nói, sau đó lấy kiếm chỉ vào đạo sĩ trung niên bên cạnh
"Người này có chút giảo hoạt, mặc dù cảm thấy chúng ta không thể tìm được hắn, nhưng hắn cũng đã có sự chuẩn bị từ trước, có giữ lại một ít côn trừng ở cửa sau của đạo quan ở trên núi
Lúc Thư mỗ ngăn cản hắn, chỉ lo đánh chết những con côn trúng đang bay tới ở trước mắt, quá mức chủ quan nên không ngờ được rằng, bãi cỏ ở sau lưng cũng có mấy con
"Đám côn trùng này có độc
"Tiên sinh yên tâm, nhờ phúc của tiên sinh, Thư mỗ đã có chút tiến bộ về kiếm đạo, mặc dù vẫn chưa thể dùng võ nhập đạo, nhưng cũng có vài chỗ bất phàm
Thư Nhất Phàm nói
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Thư mỗ biết đám côn trùng này có độc, nhưng độc này không thể lan ra trong thời gian ngắn, Thư mỗ đã nhanh chóng khoét thịt ra, vài ngày sau là ổn
"Vậy thì tốt rồi
Tống Du gật đầu, nhìn sang đạo sĩ ở dưới đất
"Nghe nói đạo hữu đã tu hành nhiều năm ở Lôi Thanh Quan, cũng đã giúp đỡ không ít dân chúng ở dưới núi, không biết tại sao lại đi tới bước đường này
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
"Bần đạo đã rơi vào tay đạo hữu, đạo hữu chắc chắn sẽ không tha cho bần đạo..
Đạo sĩ nằm trên mặt đất vẫn đang nhắm mắt, yếu ớt nói
"Nếu đã như vậy, muốn chém muốn giết, đạo hữu cứ việc tự nhiên..
"Túc hạ có hối hận chăng
"Nói những điều này thì có tác dụng gì..
"Cũng đúng
Tống Du gật đầu
"Nhưng việc túc hạ làm, quả là tội ác tày trời
Theo lý mà nói, tại hạ cũng không có tư cách phán quyết túc hạ
Tuy nhiên, dù sao túc hạ cũng đã rơi vào tay tại hạ, với bản lĩnh của túc hạ, tại hạ cũng không dám giao túc hạ cho quan phủ
Hơn nữa, với vết thương hiện tại của túc hạ, có thể cũng không thể chống đỡ được tới chỗ của quan phủ
Niệm tình túc hạ đã ở trên núi nhiều năm, làm ra một vài chuyện tốt cho biết bao dân chúng ở dưới núi, mời túc hạ tự mình lựa chọn, hoặc là hồn bay phách tán, hoặc là chết tự nhiên