Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 628: Dâng Hương




Phía trước đạo quan là một chiếc ghế nằm, một bóng người mặc đạo bào rộng rãi đang yên tĩnh nằm ở đó, mái tóc người nọ đã thành màu hoa râm, giống như đang hưởng thụ thời gian, lại như đang hồi tưởng dư vị lúc trước
"Răng rắc..
"Ầm..
Bức tượng thần ở sau lưng vỡ vụn, vương vãi trên mặt đất
Người nằm trên ghế cũng chẳng buồn quay đầu lại
"Khách, khách..
Một con chim sáo đen nhánh vẫy cánh bay tới, nó đậu xuống bên trái chiếc ghế, quay đầu nhìn thần đài, rồi lại cúi đầu xuống nhìn lão đạo
"Tượng thần vỡ rồi
Giọng nói của nó giống như một vị quân tử khiêm nhường
"Ừ..
Giọng nói già nua mà lười biếng, toát lên vẻ bình thản đối với đời người và thế gian
Chim sáo không nói lời nào nữa
..
Trong thành Trường Kinh, tin tức cũng nhanh chóng được lan truyền
Có người đi vào Quan Tinh Lâu, tới gặp quốc sư ngay trong đêm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Quốc sư nghe xong bèn nheo mắt lại, bấm ngón tay tính toán, biểu cảm càng ngày càng trở nên nặng nề
Có yêu quái đi vào Hạc Tiên Lâu, bẩm báo tin tức
Đại yêu vẫn luôn chú ý tới động tĩnh ở phương Bắc nghe thấy điều này, vừa cười nói rằng Lôi Bộ chủ quan xứng đáng gặp kiếp nạn này, vừa cười nói Yêu Vương ở phương Bắc còn chưa chết bao nhiêu, ngược lại một vị thần linh không có đức độ đã gặp nạn trước
Nhưng sau khi tiểu yêu tới báo tin rời đi, chỉ còn lại nàng và cái đuôi của mình, hai người thảo luận với nhau vài câu, nhịn không được cảm thán và lo lắng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cũng có người âm thầm ghi nhớ tin tức này, định đợi sáng mai sẽ kể câu chuyện mới lạ này cho vị đế vương vẫn luôn hướng tới thần tiên nghe
Dân chúng lại không quan tâm mấy tới chuyện này, đã trễ như vậy, những người đang dâng hương ở đạo quan khá ít ỏi, nhưng phàm những ai nhìn thấy, biết được điều này, đều không khỏi cảm thấy sợ hãi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
..
Nam bắc Trường Giang, khắp nơi bốn bể, bất cứ nơi nào, chỉ cần nơi đó thờ phụng tượng thần Lôi bộ chủ quan có linh nghiệm, tất cả tượng thần đều vỡ nát
Điều này không biết đã khiến bao nhiêu đạo sĩ, khách hành hương sợ hãi không thôi
..
Huyện Cảnh Ngọc, Hoà Châu
Đêm đã khuya
Con đường đã không còn bóng người từ lâu
Đạo sĩ vẫn mặc đạo bào như cũ, góc áo cũng không hư hao
Hắn chậm rãi bước đi, giống như vừa rồi không xảy ra bất cứ chuyện gì
Đi theo phía sau hắn là một kiếm khách cầm kiếm và một con mèo Tam Hoa đang bước từng bước nhỏ
Mèo Tam Hoa lúc đi về phía trước, lúc lùi về phía sau, ngửi ngửi khắp nơi
Hôm nay, Thiên Cung đã thiếu đi một vị Lôi Công
Về phần các đạo sĩ ở Huyền Lôi Quan, cho dù là lớn nhỏ đều đã bị giao vào trong tay Lưu quận trưởng và quan huyện
Thực tế, Tống Du và vị Lưu quận trưởng này gặp gỡ không nhiều
Theo quan sát của Tống Du, vị quận trưởng này cũng không tính là có năng lực siêu phàm, nhưng cũng coi như không kém
Phụ tá của hắn cũng không thể xưng là mưu sĩ hàng đầu, nhưng cũng có chút tài trí và can đảm bày mưu tính kế
Hơn nữa, phần lớn quận trưởng cũng đều nghe theo hắn, hai người kết hợp với nhau tạo thành Lưu quận trưởng của hiện tại
Năng lực của hắn xứng đáng để Tống Du tin tưởng, nếu không phải như vậy, hắn cũng không thể cai quản được Phổ Quận này
Mặc dù Tống Du không biết Vĩnh Dương chân nhân và các đạo sĩ trung niên trong Huyền Lôi Quan đã làm ra bao nhiêu chuyện ác, tuy nhiên chỉ xét việc bọn chúng dùng người sống để luyện thành con rối, đã xứng đáng phải chịu tội chết
Lúc ấy, nếu hắn tiện tay lấy đi tính mạng của bọn chúng đương nhiên cũng vẫn sẽ nhẹ nhàng, đơn giản, đầu xuôi đuôi lọt
Nhưng dù sao thì giao bọn chúng cho quan phủ thẩm tra vẫn tốt hơn
Lưu quận trưởng đã nói hắn có chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa hắn cũng muốn trừng trị đám ác đồ kia, cộng thêm việc hắn rất có uy tín ở Cảnh Ngọc và Phổ Quận, Tống Du bèn sử dụng linh lực đông tàng để phong bế đạo hạnh và pháp thuật của đám yêu đạo Huyền Lôi Quan lại, sau đó giao bọn chúng vào trong tay Lưu quận trưởng và quan huyện
Bọn hắn không trị được Vĩnh Dương chân nhân có pháp thuật và đạo hạnh, chẳng lẽ khi hắn không còn đạo hạnh vẫn không trị được
Còn về việc nên giải thích với dân chúng ra sao, làm thế nào để làm yên lòng người dân Cảnh Ngọc, làm thế nào sắp xếp chứng cứ thẩm tra tội nhân, làm thế nào để phán định đông đảo đạo sĩ này có tội trạng lớn nhỏ ra sao, đều là trách nhiệm và bản lĩnh của Lưu quận trưởng
Dù sao đi chăng nữa, có giải thích dù gì vẫn tốt hơn không giải thích, bất kể ra sao cũng đều phải phân rõ tội ác
Đây không phải là tặng không chiến tích cho kẻ khác, mà là hắn vốn phải làm như vậy
Trừ phi quan phủ nơi này không làm được, lực bất tòng tâm, hoặc là hắn không cẩn thận đánh chết hết nhóm yêu đạo kia, nếu không, cho dù ai làm tri huyện, ai làm quận trưởng, hắn đều sẽ giao những yêu đạo này cho quan phủ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.